Giữ sao được người đi qua cuộc đời
"Thời gian thích hợp gặp một người thích hợp là một hạnh phúc. Thời gian thích hợp gặp một người không thích hợp là một sai lầm. Thời gian không thích hợp gặp một người không thích hợp là một viển vông. Thời gian không thích hợp gặp một người thích hợp là một nuối tiếc".
Ta đã ôm lấy một sai lầm!
Sai lầm ngay phút giây đầu tiên, khi để mặc con tim tự do, cảm động trước tình yêu anh dành cho người con gái ấy, rồi để những cảm động ấy biến thành một cái gì hơn thế lúc nào không hay.
Ta sai lầm khi thả mặc cho “một cái gì hơn thế” tự do đi vào những giấc mơ tình yêu thơ ngây.
Ta sai lầm khi để mình thấy dễ chịu và bình yên khi nhìn vào mắt anh.
Ta sai lầm cả khi không cố gắng thoát ra khỏi đôi mắt ấy.
Ta sai lầm vì đã không thực sự yêu anh, mà chỉ yêu cái cảm giác bị ngập chìm một cách lạ kỳ khi nhìn vào mắt anh, khi lần đầu nhận ra: “Mọi lời nói đều không cần thiết, chỉ cần ta đứng bên nhau như thế, chỉ cần anh nhìn ta”. Nhưng anh đã không bao giờ nhìn ta, như ta mong muốn.
Rồi ta khóc…
Ta tưởng rằng mình đã yêu. Nhưng ta đã sai lầm. Bởi ta quên anh…
Thì ra những đêm dài thao thức nhớ thương, vẫn chưa đủ để gọi là yêu.
Thì ra những giọt nước mắt hờn tủi vì thương mến đơn phương, vẫn chưa đủ để gọi là yêu.
Thì ra những vần thơ da diết viết riêng cho anh, vẫn chưa đủ để gọi là yêu.
Thì ra mơ những giấc mơ hạnh phúc chỉ khi có bóng hình anh, vẫn không có nghĩa là yêu.
Thì ra say đắm một ánh mắt, vẫn không có nghĩa là yêu.
Thì ra yêu từ cái nhìn đầu tiên, đôi khi cũng có nghĩa là yêu một ảo ảnh. Ảo ảnh vỡ tan, ta trở về là ta, như chưa từng biết đến những tháng ngày có anh.
Ta thôi không còn tự hỏi mình đến hàng trăm lần: Có phải ta yêu anh?
Ta thôi không còn băn khoăn hàng giờ trên Yahoo Messenger, hay nhìn mãi vào danh bạ điện thoại chỉ để quyết định onl hay off, gọi hay không gọi.
Ta thôi không dằn vặt bởi mẫu câu: Nếu ngày ấy…, thì bây giờ…
“Nếu quay trở lại một năm trước, nếu ta biểu hiện khác đi, nếu ta không vội vàng, nếu ta không đòi hỏi câu trả lời quá nhanh, nếu ta dịu dàng hơn... thì có phải hôm nay đã không phải nhìn anh hạnh phúc viết tên mình với tên một người con gái khác - mà không phải tên ta”.
Thôi tất cả, chờ đợi, nhớ nhung, hy vọng, hờn tủi…
Ta quên tất cả những điều đấy, như thể chúng chưa từng tồn tại, chưa từng khắc khoải trong trái tim ta.
Ta an tâm với những giấc ngủ không mộng mị, những sớm ban mai ngọt lành, những chiều nhìn mưa rơi không xót xa, và những đêm dài bất tận chỉ để mải mê với sở thích của riêng mình.
Ta sai lầm, nhưng ta chẳng hề hối hận. Giữ sao được người đi qua cuộc đời…
"Rồi người cứ vô tình người đi
Rồi chiều cứ vô tình chiều qua
Rồi người cứ vô tình người xa
Rồi chiều cũng vô tình chiều quên
Giữ sao được người đi qua cuộc đời
Giữ sao được chiều đi qua mặt trời
…"
Ta đã từng nhìn mọi người yêu, và không nén được nụ cười mỉa mai. Họ yêu, nói những lời có cánh, rồi chia tay. Lại yêu, lại nói những lời có cánh… chừng ấy cảm xúc, chừng ấy lời nói, lặp đi lặp lại cho mỗi cuộc tình.
Ta quyết không phải là kẻ yêu như thế. Nhưng ta đã quên anh. Ta chưa từng một lần nói với anh những lời có cánh, hay đúng hơn không có cơ hội để nói, nhưng ta viết những vần thơ, liệu có khác gì nhau. Ta cũng “yêu” hời hợt vậy thôi.
"…
Cám ơn mặt trời cho tôi một chiều
Cám ơn một chiều cho tôi một người
Cám ơn một người cho tôi một lần biết yêu
…"
Ta nên cám ơn anh, đã ra đi và mang theo cả tình yêu vô vọng trong ta. Hay ta nên trách móc vì anh đã kéo ta ra khỏi những giấc mơ tình yêu ngây thơ mà ta tin tưởng. Có thật không, tình yêu duy nhất trong đời, với duy nhất một người. Ta thôi không còn dám mơ. Không tin ngay chính mình, ta nghi ngờ tất cả.
Ta khôn ngoan khi quên được anh, hay ta tầm thường vì đã quên anh, người đầu tiên cho ta cảm giác “yêu”?!.
"...Giữ sao người đừng đi?
Giữ sao chiều đừng qua?
Giữ sao người đừng xa?
Giữ sao chiều đừng quên?
…"
Dẫu sao cũng cảm ơn thời gian đã trả lại cho ta sự bình yên sau những ngày lạc trong sóng gió tình yêu - không anh!
Xếp lại hồi ức, xếp lại kỷ niệm, xếp lại giấc mơ…
Đóng tất cả vào ngăn kéo “Chuyện không đâu”,
trong chiếc tủ “Tương lai”.
Ta để trái tim ngủ vùi…
thôi mong…
thôi chờ…
thôi yêu…
Khi sự chờ đợi khiến con người ta mệt mỏi, thì hạnh phúc không còn là hạnh phúc nữa!
copyright
đọc hết thấy mỗi câu cuối đúng đúng.........
ReplyDeletecâu đầu cũng đúng mừ :)
ReplyDelete