Sunday, February 28, 2010

Chơi game để giải trí ;)

1 game kiểu physic nữa nhưng chơi trên nền web!
http://www.newgrounds.com/portal/view/528824

Áo trắng em tới trường !

Chưa đọc nhưng chắc là hay :D
 

Lớp 10, con đường lên cấp 3 của em dễ như kiểu "200 một cái kẹo dừa, vừa đi vừa nhá thế nào cũng xong".

Ok, em đỗ tốt nghiệp lớp 9 dễ như trở bàn tay, mái trường Trần Nhân Tông bên cạnh hồ Hai Bà Trưng mở rộng cánh cửa đón chào em. Cấp 3 với bao nhiêu đổi khác, em lẫn thẫn mò tới trường bằng con cào cào chiến liên doanh màu xanh có giỏ. Vẫn như thói quen thường lệ, 1 quyển sách, 1 chiếc bút bi thiên long, đề phòng nhỡ phải ghi chép những điều quan trọng khi bước vào năm học mới (mà chính xác ra là học hè ... học thì nhiều có điều là ko vô đầu, quái đản). Học, học nữa, học mãi, câu nói bất hủ của Lê-nin thì phải, đc đóng giữa trường, rồi chào mừng các tân học sinh mới của chúng ta , ai cũng vui mừng hớn hở. Nhìn xong câu nói trên em nghĩ : "Tiền, Tiền đóng, gạo góp - Chào mừng những nạn nhân mới của chúng ta".

Đấy các bác nghĩ xem, đồng phục may 2 bộ, sách mới, một đống vở, nhãn vở và học phí hè xem nó bao nhiêu. Nghĩ vẫn ức cái kiểu ép học thêm này nọ từ thời cấp 2, dọa nạt, thậm chí còn phạt ngồi xổm cả 5 tiết. Nhưng cứ có cái phong bì + chịu khó đi học thêm nhà các cô là ổn hết, em sẽ thành một học sinh ưu tú và xuất sắc ... có khi còn xếp vào top 10 võ lâm cao thủ ở trường. Các bác cứ tưởng tượng, giống cái trò kiếm thế ý : cô giáo là nhà phát hành game, cha mẹ là game thủ, còn đứa con là một account đc đập khá nhiều tiền và đồ, thằng nào cha mẹ nghèo thì mặc set +4, +5 đi học thôi, thằng nào cha mẹ khá thì mặc full set +8 đi học, còn thằng nào cha mẹ đại gia thì mặc full set +12 trở lên đi học, cưỡi ngựa đẹp ... à nhầm, thực tế là có xe đẹp đưa đi đón về.

Đời nó bất công thế đấy các bác ạ, em đi học bằng chiếc dép tổ ong +1 (do mẹ lấy que nóng vá lại chỗ bị rách), áo sơ mi bình thường của trẻ con, quần xanh, mũ lưỡi trai nhái nike màu ghi, cặp mua ở Chợ Mơ Market, sách vở và các bí kíp võ công mua ở Lý thường kiệt và gần nhà. Vậy là em bị chúng nó ăn đứt ở khoản đồ đạc vip rồi, nhưng cũng may giai đoạn cấp 2 từ 6x ->9x ông bà già em tăng điểm chuẩn cho nên em cũng khấm khá hơn chúng nó, cũng dc học sinh giỏi mấy năm, tuy nhiên việc đi thi học sinh giỏi cấp trường thì nghỉ, tụi nó có set đồ ngon đi thi, mình ở nhà ăn cơm, luyện công theo cái kiểu bài vở làm hết, treo võng ngắm sao chờ muỗi đốt .

Mà thôi, nhắc đến thêm buồn, em lai rai sang thời kỳ quá độ cấp II bước lên xã hội cấp III. Con gái xinh thiệt là xinh, dễ thương lả lướt, ẽo ợt diện quần áo mới trong dáng vẻ mới lớn, hơi hơi cau điếc và thủng xăm. Dẫu sao cũng nõn nà, trong trắng, hồn nhiên như mấy con điên trong trại tâm thần vượt hàng rào B40, độn thổ, khinh công qua 7 khu rừng, 3 ngọn đồi, 4 con suối. Nói thiệt con gái lớp em xấu như châu chấu, đã thế còn đầu gấu kết hợp với lại ăn tham. Được con đẹp ơi là đẹp vào học,là do nó đi nhầm lớp. Một bài toán mở với bao nhiêu nhọc nhằn, trằn trọc, hứa hẹn tương lai ảm đạm sắp tới .

Điểm danh quân số, lớp em có 53 bạn, nghỉ học 1/2 do chơi game và nghỉ mát nên ko tới lớp. Sỹ số học sinh dc dành hẳn góc phải trên bảng, viết dài như ma trận, đánh số thứ tự từ 1 đến 27 nhưng ko theo vần. Lộn xộn, khó hiểu nhìn thật là bực bội.

Nhà phát hành game thì em đã biết mặt, cô ngoài 50, hơi gầy 1 tý, thân hình hoàn toàn bình thường, đề nghị đi lại nhẹ nhàng, đừng cọc cọc đôi guốc, cảm ơn! Lần đầu cô vào lớp trông thật hiền lành, mỗi tội gò má hơi cao, lại năng cười; chắc cũng sát chồng lắm chứ chẳng chơi . Thấy người ta bảo thế mà, oài cô còn cười hở lợi nữa chứ, hỏi sao làm giáo viên mấy chục năm mà vẫn đi con super cub 50 . Hi vọng cô sẽ mẫu mực, đừng để rollback data làm mấy account tụi em mất hết kinh nghiệm, cha mẹ em đỡ tốn tiền nạp thẻ cho nhà trường.

Mọi điều em nghĩ về Cô bỗng dưng tắt vụt hay chính xác hơn là bị dập tắt, ép phải dập tắt, câm nín và lặng lẽ nghe theo giọng văn trôi chảy của cô. À, chào các em, tới đây cô sẽ là giáo viên chủ nhiệm của lớp, chúng ta sẽ làm quen một chút nhé. Cô tên là NMH, đã công tác ở trường dc 25 năm, dậy môn Văn. Việc đầu tiên chúng ta sẽ làm là giấy bút ra, ghi lại các khoản học phí và cơ sở vật chất đầu năm do nhà trường đề ra. 130k/ 1 tháng, mỗi tháng có 4 tuần, mỗi tuần chúng ta học 3 ngày vào 2,4,6; giờ học từ 7h30 đến 11h30. Rồi thì là ghế nhựa ngồi chào cờ, bàn ghế gỗ mới, phí vệ sinh dọn dẹp cho các cô lao công .... Vô lý thấy mẹ luôn, khi đúng tháng 9 vào học chính thức, em ngồi phải cái bàn vẽ bậy nguệch ngoạc, rồi thơ thẩn tứ tung, em nhớ vài bài của các anh chị đi trước răn dậy:

Hoan hô đồng chí phạm tuân
Anh lên vũ trụ một tuần về ngay ... (thế mà cũng là thơ)

Con mèo đánh đổ cái bô
Sau đây bài giảng bà bô bắt đầu
Chị em hăng hái đá cầu
Trinh rơi cái tõm lên đầu anh em.

Đêm qua mơ thấy xxx nhau
Sáng ra chín chín đánh mau ăn liền
xxx vào xxx đánh bốn bốn
xxx vào rốn đánh hai hai ....

và .....

Em quyết định ở lại lớp muộn một chút để đổi lấy cái bàn có bài thơ "Sự tích các vì sao của con TBL bàn cuối"

Có một đôi trai gái yêu nhau
Nhưng thiếu nữ bỗng đem lòng phụ bạc
Đem trái tim đi tìm người yêu khác
Bỏ lại chàng trai lạnh lẽo cô đơn
Trái tim nhỏ ....

Thế là hôm sau, con bé ngồi cạnh em cười hớn hở và tỏ ra phấn khởi khi dc ngồi bàn mới với những họa tiết cầu kỳ, góc cạnh hơn. Trong ánh mắt của nó, em biết dc rằng nó đang bay bổng trên chiếc BMW mui trần, còn con bàn cuối kia đang phải ngồi trên chiếc công nông cũ nát, bẩn thỉu đầy đất và cát, nắng và gió

Câu chuyện của em cũng bắt đầu từ đây, một chàng học sinh cấp 3 tuổi dậy thì, với bao nhiêu khát khao, ước muốn dc cặp kè, dắt tay một hot girl chính hiệu trong trường. Bùi ngùi như vinataba sử dụng trong thời tiết đông giá lạnh, phê pha ngào ngạt như thuốc lào tiên lãng, xả hơi bằng cốc trà đá mỗi khi hạ sang ... Ôi tình yêu thời áo trắng, nó rình rập, bắt bớ tất cả những ai ko có tội, lỗi chỉ tại mình ko biết cách đón nhận cái còng số 8 trải dài trên chữ I LOVE YOU mà thôi.

Các bác ko than phiền gì thì em viết phần 2 sau, giờ bắn nhau cho đỡ tức đã

Version 2.0 Close Beta: "Tình yêu có màu gì, tình yêu có màu trắng đục"

Bản tình ca của em có lẽ ko dài, nhưng nếu so với phim hàn quốc thì chẳng khác tí nào. Tình tay ba, em bị ung thư, còn thằng kia ẵm con nhỏ 9x phiêu dạt trong nắng ấm, mây xanh của hạnh phúc. Chẳng lẽ cái chuyện Tình bạn -> Tình yêu -> rồi đến Tình d... nó vụt qua mắt mình nhanh mà đớn đau đến thế. Đúng là phải tự làm các bác ạ, cái gì đến với mình quá nhanh cũng sẽ lại tự quay lưng với mình mà chẳng có chút vấn vương nào.

Sau một thời gian ăn quá nhiều điểm dưới trung bình vì thù ghét, căm phẫn cô giáo chủ nhiệm, em biết dc rằng mùa đông sắp tới rồi. Áo ấm chẳng đủ làm con tim em ấm áp, ai sẽ giúp em giải tỏa băng giá, sự lạnh lẽo cô đơn đến đáng sợ. Đi học trên con đường đông đúc mà em cảm giác như xung quanh mình là một bầy thú dữ, có thể cướp đi mạng sống của mình bất cứ lúc nào.

Rồi điều gì đến cũng đã đến, con thú dữ mà em ko hề mong muốn trong suy nghĩ của mình đã hiện ra và nó cũng chính là kẻ mà em yêu hết mình, yêu hết lòng, mối tình đầu trong sáng ko thể xác nhầy nhụa, ko gì cả, ko gì hết, chỉ đơn giản vì "tôi cũng yêu em và tôi muốn dc bên em".

Hôm ấy, ông bà già em đang sửa lại căn nhà cấp 4 cũ nát bỗng dưng thằng cu TS bạn em mò tới, dẫn theo 2 ả quỷ dạ xoa trông rất là dễ thương .

Một ả là bạn gái thằng TS, ngực bự mặt dễ nhìn, trắng, tay thon, chân hơi ngắn.

Còn ả kia thì mũi cao, khuôn mặt cân đối, hai mắt bằng phẳng, thanh tú, cao > 1m60, dáng gần chuẩn, chân hơi dài, tóc đen, da trắng, môi đỏ như son, mỗi tội răng hơi vàng, nhưng ko sao, chi tiết này chỉ khi cười mới thấy. Chắc tại em nó ngày bé lười vệ sinh răng miệng.

Cái ả thứ 2 là thằng TS nó quyết định giới thiệu cho em ! Má, nghĩ số mình hên quá đi thôi, tự dưng thèm cháo loãng với ít hành, nó cho nguyên tô phở bự đầy thịt bò.

Em ko ngại ngần thủ sẵn 28 khìn mời mấy đứa đi ăn chè thập cẩm.

Và hôm sau là lôi chiếc cào cào liên doanh đã kể ở phần đầu mời em đi chơi phố.

Em e thẹn ngồi sau như kiểu số phận an bài, ngày này qua ngày khác, chẳng nói câu gì, càng nhìn em là lại càng yêu và xa em là nhớ, nhớ đến khi nào ngủ rồi mới thôi. Chẳng còn nghĩ đến học hành, em chủ động tẩy chay cái gọi là trường lớp, cứ tan học là lại tới với em, cứ đi học là cũng tới với em, ăn cơm em cũng nuốt ko trôi, uống nước thì sặc, mặc kệ mẹ đời, tình yêu đến rồi ta phải chiến đấu, kệ cha nó có là yêu tinh thì cũng phải làm, phải tỏ tình.

Version 2.0 Open beta : ....
Tiết trời se lạnh, tôi chở em chiếc chiếc xe đạp động cơ 2 kỳ, có nguy cơ nổ lốp bất kỳ lúc nào, trời đã tối, 9h, dòng người thưa thớt dần, loanh quanh mấy vòng hồ Ale chỉ thấy những cô gái bán hoa lảng vảng với những bộ đồ sáng màu gây chú ý. Tôi nói với em: thực sự ngay từ lần gặp đầu tiên, anh đã mến em, anh biết em sống rất tình cảm và còn dễ thương nữa, anh yêu em mất rồi. Sau vài giây chờ đợi, tôi ko hề nhận dc câu trả lời nào, đơn giản em đã vòng tay ôm lấy tôi từ đằng sau, tôi rú lên trong suy nghĩ: nào, yeah, ôm chặt đi cưng và hạ thấp xuống dưới bụng 1 tí, ha ha ha. Em ôm ngày một chặt, tôi thấy sướng quá, một tay tổ vỉa, tay kia nắm trọn đôi bàn tay mềm mại, ấm áp của em. "Em cũng yêu anh". Tôi sung sướng gỡ bỏ mọi muộn phiền, sầu tư, lo âu của mình để đón nhận nó, như đứa trẻ thơ nhìn thấy kẹo mút, như kẻ ăn mày bẩn thỉu gặp người giàu sang thả vào nón mình tờ 5 chục ngàn. Cả đêm hôm đó tôi ko ngủ, chỉ thức, lòng đầy xao xuyến.

Tình yêu của tôi cũng đơn giản lắm, chỉ nghĩ là yêu thôi, chưa biết yêu xong sẽ làm thịt thế nào, hay lợi dụng ra sao. Chỉ cảm thấy tự hào vì có một hot girl răng vàng duyên dáng yêu mình.

Tôi lại nhà em thường xuyên, và hai đứa nhìn nhau như thỏa mãn cơn khát tìm kiếm cái đẹp trong cuộc đời mình ... Nhưng tôi ko bao giờ hiểu được, trong trái tim em còn một người con trai khác. Em đến với tôi chỉ vì buồn chán người kia tức thời. Ôi mình như con chuột bạch vô tội, bị bắt làm thí nghiệm với thứ vắc - xin tình yêu độc ác này sao !

3 tháng trôi qua, đứa trẻ với tình yêu đầu đời của mình, lúc đứa trẻ đó yêu em đắm say, si mê, cuồng nhiệt ... dại khờ.

Và chính cái khờ dại đó khiến tôi thật sự đau lòng, mỗi ngày tôi lại cảm giác em có khoảng cách với mình, em ko muốn gặp tôi nữa, em cứ lặng thinh ko nói gì, tôi lại chẳng đủ khôn để nhận ra rằng : em đang tìm cách lẩn trốn tôi và sẽ đá đít tôi như một cái gì đó làm em vướng víu, bận rộn.

Chiều tan học, trời khẽ mưa như báo rằng, hôm nay con tim tôi sẽ ngập đầy nước mắt, qua nhà em chơi. Nhưng thật lạ em đã đứng đầu đường chờ từ bao giờ và dúi vào tay tôi một mảnh giấy nhỏ, gọn gàng. Em nói: anh về đi, rồi đọc nó. Như cảm giác có chuyện ko vui, tôi chạy nhanh ra cái cột đèn gần đó, dưới cái ánh sáng mờ nhạt này, tôi như đã hiểu. Khi đọc thấy câu đầu tiên: Xin lỗi anh ! Tôi vội đánh ánh mắt về phía sau, em ko còn đó nữa, tôi muốn khóc thực sự, nhưng ko đành, tôi lại đọc. "Em ko thể yêu anh và cũng ko bao giờ yêu anh như anh đã nghĩ, cảm ơn anh đã đến với em trong lúc em cô đơn nhất. Hi vọng anh đừng buồn, bởi chính em mới là người có lỗi ...". Tôi chẳng tin vào mắt mình nữa, em là đây sao, kết thúc chỉ như thế này thôi sao ?

Tôi bỏ về, kéo theo những ngày sau đó, tôi chán nản. Không còn tin vào bất cứ điều gì, rồi cuộc sống, tuổi mới lớn của tôi đắm chìm vào những cuộc chơi đêm hôm, vạ vật. Hay còn gọi là chơi bẩn theo đúng nghĩa đen của nó. Mái tóc đen sau mười mấy năm gội bồ kết giờ đã nhuốm vàng và đỏ lẫn lộn, tôi trở nên lỳ lợm, khó bảo. Cứ thế sau 1 năm, em đã ko còn quan trọng trong tâm hồn tôi. Tôi, cũng nghe phong phanh em đã thành gái, chấp nhận tất cả những cái to nhỏ, hôi thối nào nhét vào người. Miễn sao bề ngoài đẹp đẽ, bóng sáng, xe đẹp, tiền ... Tôi cười hả hê, hóa ra nó còn bẩn hơn cả mình. Rồi cũng đôi lần tôi đi xe máy vượt qua em mà em chẳng hề nhớ, em đã lớn và xinh hơn nhiều, em cao ráo hơn 1 năm trước, tuy nhiên ánh mắt em chẳng dấu đc sự đợi chờ, mòn mỏi, ngóng trông, chắc em lại chờ thằng nào qua đón mình sau khi thằng người yêu cũ đá đít em như em đã đá tôi. Chắc em cũng đau lắm khi dâng hiến những gì quý giá nhất của mình cho nó, để rồi em lại tự đẩy mình vào cái vòng luẩn quẩn của tiền bạc, vui chơi và nhục dục.

Tôi đã quên em hoàn toàn, lúc này đang cuối lớp 11 ....

Phần 3: "Hai quả đồi và một khe núi"
Như cái title của phần 3, chắc hẳn ai giàu trí tưởng tượng cũng sẽ hiểu dc em muốn ám chỉ cái gì. Tất nhiên, cái gì thuộc về đàn bà thì nó ko đến nỗi cứng như đất đá và khô khan đến mức chẳng có cây cỏ nào mọc nổi trên cái khe núi đó.

Ai cũng có chức năng như nhau, vậy cớ gì phải gắng kiếm một con mái tốt để chờ ngày xuất chuồng và rồi đến 95% là phải giặt tã, đóng bỉm cho cái thế hệ sau của nó ?

Cái "Chân Thiện Mỹ" của các cụ hình như không còn phù hợp cho xã hội hiện đại: Em ví dụ:
1, Con nào CHÂN dài thì tâm hồn không còn thánh THIỆN nhưng về mặt MỸ thuật ... công nhận nó đẹp.
2, Con nào CHÂN ngắn, tâm hồn lại rất chi là thánh THIỆN nhưng về mặt MỸ thuật thì ... công nhận ko thể so sánh với con CHÂN dài.
3, Cũng có những đối tượng nó được cả 3 cái xấu là: CHÂN ngắn, có THIỆN chí đứng đường và MỸ thuật không được ổn cho lắm
4, Còn các thành phần dc cả 3 yếu tố CHÂN THIỆN MỸ theo đúng nghĩa đen, em tìm chưa có ra.

Ngẫm đi, em cũng cố gắng ngẫm lại, thôi kiếm em nào tốt tính một tí, vẻ bề ngoài trung bình khá thôi nhưng nó tử tế và đáp ứng đủ nhu cầu về mặt hình thể và hạnh kiểm.

Nhưng cái số em nó đen, không phải cứ muốn là được, với cuộc sống lúc bấy giờ, nhìn đâu cũng chỉ gặp gái đi bụi, người HN có, ngoại tỉnh cũng ko ít. Già, trẻ đủ tuốt, xinh xắn cũng đầy nhưng sao dám giao du, biết nó lằng nhằng với những ai, có khi một ngày tăng ca đến cả lăm bảy thằng cũng nên. Ở đây từ yêu ít đc phát ngôn lắm các bác ạ, chỉ nằm lại ở miệng rằng anh thích em và bây giờ mỗi đứa mỗi tư thế, anh cơ bụng còn em cơ hông, chơi trò chơi mà cả nhân loại này gọi là chống đẩy bằng cơ bụng.

Dẫu biết mọi thứ đang hiện đại hóa ... Khổ nỗi người hiện đại trước, còn suy nghĩ để phòng tránh rủi ro do quan hệ bừa bãi thì vẫn còn nằm trong lu tương, vạc dầu. Đừng có nhìn nó khỏe mạnh mà ham nhé, ngon đẹp đó nhưng có khi chiều về đang sốt và HIV ở giai đoạn cửa sổ rồi.

Hỏi sao cứ thấy tự sát trong nhà nghỉ, nhẩy lầu, đâm tầu, nhẩy cầu thường niên. Em biết trong số đó có cả những kẻ làm ăn thua lỗ, nợ nần nhưng không ít người biết mình đang mang trong người căn bệnh thế kỷ đấy ạ. Trách ai cho được, bậy bạ quá mà, đâu phải "tình d.. là chuyện nhỏ đúng không các bác". Không đúng có khi còn mang vạ tới những người xung quanh ấy chứ.

Giờ em nhớ tới câu nói bất hủ của bác nào trên F17 ý "Lao động hăng say, tình yêu sẽ đến". Nghe có vẻ hài hước nhưng em thấy đúng lắm, tình yêu công bằng, đâu phải vì yêu mà có cơm, có cá ăn hàng ngày. Em nghĩ kiếm tiền chăm lo cho cuộc sống đầy đủ chính là biện pháp tốt nhất để nuôi lớn tình yêu của 2 người, nghĩ cảnh có cô vợ ngoan chuẩn bị những món cơm ngon chờ mình đi làm về ăn, em lại thấy sướng tỉnh cả người. Tạm gác ko nói đến những trường hợp cơm no, áo ấm dửng mỡ quan hệ ngoài luồng nhé, đó là sự vi phạm trắng trợn trên phương diện pháp luật cũng như sự suy đồi đạo đức của một vài cá thể đầu to nhưng óc bằng trái nho. Em ghét phụ nữ như vậy, bán rẻ trinh tiết của mình để tận hưởng cảm giác hoan lạc tức thời gây đau khổ cho cánh đàn ông chúng mình, tẩy chay, tẩy chay loại đó các bác nhỉ! hi hi

Điều gì cũng có 2 mặt của nó, em được nghe một câu chuyện nhỏ về việc cúng bái, nhờ thầy coi bói, xem sanh con giờ nào tốt bên Đài Loan. Thầy kêu đẻ giờ này, năm này thì rất tốt, nó sẽ được hầu hạ cả đời. Thế là đẻ ép, đẻ cố, ko tự nhiên theo thời gian mang thai, đứa trẻ sinh ra ngáo ngơ, liệt toàn thân. Đúng là dc hầu hạ cả đời các bác nhỉ. Ấu trĩ dẫn đến cùng cực, con người ta sinh ra vốn dĩ là phải lao động rồi, có cái cớ gì mà trốn tránh điều đúng đắn đó, mơ tưởng hão huyền, phi lý hết sức. Hầu hạ cả đời đâu đã sướng.

Cho nên theo em, phải chăm chỉ lao động, còn về mặt tình cảm thì: không nên có lỗi với người con gái mình yêu, họ cũng sẽ không phụ bạc mình.

Giả như họ có tráo trở với mình, thì mình cũng đừng nên đối xử lại y trang với người con gái khác như một cách để trả thù đời nhé. Kiếp này, qua kiếp khác mình sẽ lại bị họ hành xác thôi. Nhà phật dậy rồi, nên gạt thù hận để nhận lấy mọi điều tốt đẹp mà

Qua phần 3 này em rút ra một số kinh nghiệm về việc lao động và tình yêu, câu chuyện còn dài nhưng thực sự em ngại kể ra lắm, dẫu sao cũng một phần là riêng tư. Lên voz post nhảm cho anh em có cái đọc và bình luận cho vui thôi. Tại cty em đc nghỉ tết lâu nên em có thời gian như vậy, đừng bác nào đang giờ làm việc lại lên voz vui chơi trong f17 nhá, như thế là có lỗi với sếp rồi đó. Nhỡ sau có làm giám đốc, mình lại bị quả báo, nhân viên của mình nó cũng thế này thì chết dở các bác ạ ...

Saturday, February 27, 2010

Ra đi là để yêu thương..

Cô thích nhân vật Red Butler trong “Cuốn theo chiều gió”, vẻ ngoài lịch lãm nhưng lạnh lùng, có gì đó hơi giống cô. Ở những người lạnh lùng tình cảm thường rất sâu sắc, khó hình thành nhưng một khi đã hình thành thì rất mãnh liệt và sâu đậm.

Quán hoa lồng đèn!

Hay anh và cô còn gọi là Quán Cây, chị chủ hơi ít cười, hay mặc áo sẫm màu quần trắng tóc kẹp cao, thả xuống lượn sóng. Có một dãy hoa lồng đèn treo tự nhiên ở phía ngoài hàng rào quán. Quán Cây có rất nhiều cây, phong lan khoảng độ 15 giò 6,7 loài, hoa cúc xanh và hoa cúc trắng, nhỏ nhắn như cúc áo bông của cô mặc khi còn bé, mấy chậu lộc vừng, mấy chậu ngũ gia bì, một số chậu cây cảnh, và một cây gì đó, rất lâu rồi, cao lớn toả bóng gần hết quán, quả màu đỏ, lủng lẳng từng chùm.


Cô quan tâm đến hoa lồng đèn, lần hẹn anh đầu tiên ở quán, cô chỉ ngón tay bé xíu, trắng múp míp của mình rồi hỏi : “Đố anh, hoa gì kia?”; anh quay ra hỏi cô bé phục vụ, cô bé cười lắc đầu “ở quán mỗi chị Hoà biết thôi ạ, bọn em không biết đâu” chị chủ quán đang tưới cây quay lại, nhìn cô “Em có biết không?” cô nhìn chị mỉm cười gật đầu, thấy như giữa chị và cô có một mối đồng điệu mới hình thành. Điều đó vẫn là bí mật của cô và chị, anh không biết, anh gọi nó là hoa bông tai, vì nó khá giống hình bông tai.

Tại quán Cây, có một lần cô nói với anh, rất nhẹ nhàng khác hẳn với chân dung của cô trong mắt anh:

- Hay em yêu đi nhỉ, em yêu rồi anh sẽ không phải bị em lôi tuột ra quán Cây nghe em than vãn, sẽ không phải nhìn thấy đôi mắt buồn như bầu trời nặng nước chuẩn bị mưa dông của em!... sẽ, ...
Anh cắt ngang giọng đầy hài hước và châm chọc

- ...sẽ lại chạy đến và lôi tuột anh ra Cây rồi bảo, em bị nó đá rồi anh ạ!.
Cô nhướn chân mày, làm cử chỉ doạ nạt anh, rùi lại cười buồn

- Em nói thật đấy, em không đùa đâu.

Rồi bất chợt cô không dám nhìn vào mắt anh, còn anh thì nhìn vào cốc chanh muối đá của mình.

Cô nhìn ra xa, phía những chậu hoa lồng đèn và nghĩ ngợi, bây giờ là tháng tư, những chậu hoa lồng đèn đang nở hoa, cô cũng đã từng có một chậu hoa lồng đèn bạn cô mang tận Đà Lạt về, bạn cô nói “bà thích thì tôi mang về thôi, hoa này chỉ ưa ngày ngắn, ngoài mùa xuân ra bà phải có nhà kính cho nó ở, mà tôi thấy nhà trọ của bà còn không ổn thì lấy đâu ra nhà kính cho nó ở, nhỉ” cậu bạn nháy mắt, cười để lộ chiếc răng khểnh!
Cô hay nghĩ, những gì ăn sâu vào tiềm thức rồi thì khó quên. Nhìn bề ngoài ai cũng nói cô dễ gần, cái miệng siêng cười, chỉ khẽ thôi là cười, khuôn mặt bầu bĩnh dễ mến, nhưng khó tiếp xúc và khó gần. Cô thích nhân vật Red Butler trong “Cuốn theo chiều gió”, vẻ ngoài lịch lãm nhưng lạnh lùng, có gì đó hơi giống cô. Ở những người lạnh lùng tình cảm thường rất sâu sắc, khó hình thành nhưng một khi đã hình thành thì rất mãnh liệt và sâu đậm.


Lúc rỗi rãi cô thường dành thời gian để suy ngẫm, để hồi tưởng, cô không có thói quen nghĩ về tương lai, cô hay nhớ lại những điều đã qua, những điều có thể bất chợt làm cô mỉm cười, nhưng cũng đôi khi làm lòng cô chùng xuống, làm những hơi thở như bị đè lên!

Lúc này cũng vậy cô đang hồi tưởng, về những điều đã qua...

Cậu học cùng cấp 3 với cô, rồi 2 đứa cùng đỗ Đại học ở cùng một thành phố, hai trường ở hai quận, nhưng cậu giành nhiều thời gian cho cô. Cô cũng vậy. Cô đã từng nghe về những tình bạn lớn, đó là sự quan tâm của những người dành cho nhau hơn cả người thân hơn cả người yêu, nhưng không phải là người yêu!
Cậu là người đợi cô dự lễ khai giảng ở trường Đại học, rồi dẫn cô đi ăn kem, đi chơi suốt cả buổi chiều và tối hôm đó, cô là người đầu tiên đến phòng trọ của cậu, sắp đặt đồ đạc cùng cậu, nơi treo bức tranh cậu vẽ, nơi đóng giá sách, nơi để bàn học, và nơi để tủ quần áo, kê giường tất cả là ý tưởng của cô, cậu mỉm cười và gật đầu lia lịa...
Ngày tháng cứ nối đuôi nhau ra đi, việc học tập có những lúc bận rộn, nhưng ngay cả lúc bận rộn nhất thì cậu và cô cũng không quên nhắn tin cho nhau. Cô bị viêm kết mạc, đau suốt 1 tuần mà cứ ngỡ đau mắt đỏ, cậu bận ôn thi không sang, cô cũng nghĩ là đau mắt đỏ nên không đi khám. Chủ nhật cậu sang, cô chỉ ngồi chảy nước mắt, không phải cô khóc đâu, vì viêm kết mạc mà. Sáng thứ 2 cậu nghỉ học chở cô đi khám, cứ đến giờ tra Thuốc cậu lại nhắn tin nhắc cô, ...Bạn cô bảo cậu yêu cô, ai nhìn vào cũng nói vậy. Nếu cậu yêu cô thật thì sao, nếu cô...? Nhưng cậu vẫn đi bên cô, ấm áp và lặng lẽ.

Một ngày cô sang nhà cậu chơi, cậu đi chợ nấu cơm cho cô ăn, cô ngồi máy vi tính chơi line và nghe nhạc, cửa sổ yahoo hiện lên màn hình, nick của cậu và một ai đó: “Phong à, chủ nhật sang giúp tớ viết code đi thay vì ở nhà mở nick ngồi chát”. Cô không gõ lại. Im lặng. “Cậu busy à? Tớ bảo nè, tấm ảnh hôm qua cậu sửa cho tớ đẹp lắm, tớ dùng làm avata nè...” “Alo, cậu có đó không”. Cô nhìn lên avatar một cô bé tóc đen, cặp kính cận thông minh, hiền lành.


Cô tự hỏi mình có quá ích kỷ, mình có lấy đi nhiều thời gian riêng tư của cậu?

Rồi anh xuất hiện, anh không đẹp trai, không cao ráo, nhưng anh người lớn và hài hước. Nét hài hước đủ làm anh trẻ lại bằng cô, ngồi chuyện trò nhí nhố với cô, anh cũng người lớn đủ để không giận những câu nói có gai của cô, đủ để lắng nghe và đủ để khuyên bảo.

Cô ít gặp cậu hơn, thay vì cô đi dạo phố cùng anh. Bốn năm đại học qua nhanh như tuổi thơ đã qua của cô, cậu vào Đà Lạt thăm gia đình người cô, rồi cậu trở về với quyết định sang Hà Lan, cô của cậu có một công ty hoa xuất khẩu.
Cậu đi rồi cô mới thấy thành phố 4 năm qua cô từng sống thật xa lạ, thật rộng lớn, lối đi qua ngõ phòng trọ nhà cậu vừa thân quen vừa ngơ ngác. Mỗi lần cô đi ngang đó, tim cô như thắt lại.

Một lần anh chở cô ngang qua lối ngõ quen đó, cô chợt nghĩ về câu thơ

“Đưa người yêu qua nhà người yêu cũ.
Trong cơn mưa ban trưa.
Chợt thấy lòng mình tách thành hai nửa.
Nửa ướt bây giờ, nửa ướt xa xưa”


Cô, anh và cậu không như câu thơ mà làm cô nghĩ hoài về nó.

Anh vẫn như một người bạn lớn, đi chơi với anh vẫn vui vẻ và thú vị. Nhưng một ngày cô bỗng thấy tim mình yếu đuối, thấy bàn tay mình nhỏ bé, thấy cần một bàn tay nắm bàn tay, cần một bờ vai cho tựa mái đầu. Cô bắt đầu nghi ngờ sự tồn tại của những tình bạn lớn, nó có lớn hơn những tình yêu? Lúc ở Cây, cô nói “Hay là em yêu nhỉ...”, rồi, cô chờ mong một câu nói ý tứ ngăn cô lại nơi anh..., không có gì cả, chỉ có sự im lặng.

Lúc cô cần một cái nắm tay cô không dám và anh không thể, lúc cô cần một bờ vai, cũng vậy, cô vẫn thấy mình cô đơn dù được quan tâm.

Đi xa là để yêu thương...

Cô check mail:

“Ngày...
Tự dưng đến một miền đất xa quá Hạ ạ! Thấy nhớ cô bạn của tôi quá, cậu vẫn khoẻ chứ, anh bạn kia sao rồi, cậu đừng nghĩ nhiều, cậu hay suy nghĩ quá, già mất à, lúc tớ về lại chào bằng cô...”
Cô tạm thời không gặp anh, cô bảo cô đi công tác, nửa tháng mới về! Anh gọi điện, nhắn tin hỏi thăm thời tiết nơi cô công tác, hỏi thăm con người nơi đó, hỏi thăm cô có đi đến đâu không, cô nhìn bên ngoài văn phòng, rồi nói “ Không lạnh lắm đâu ạ , cũng như ở Hà Nội ý” anh cười “Sao em rõ vậy?” cô nhẹ nhàng “Vì em quan tâm mà”.

Tối về cô lại check mail

“Ngày....,
Tớ gửi kèm file ảnh tớ ở mấy nhà kính này, tớ ít lên giảng đường hơn, siêng đến nhà kính hơn, lồng đèn bên này rực rỡ hơn, nhưng không được yêu quý như ở Việt Nam...một năm nữa tớ học xong, nhưng chắc ở thêm nửa năm cho kế hoạch của tớ và cô tớ! ... Cậu thích làm bà chủ của hoa lồng đèn ở Việt Nam không?

...”
Cô mỉm cười reply

“…
Phố quen
Ngày....
Tớ cũng chuẩn bị đi xa nè, nhưng chắc không xa như cậu mà cũng không lâu như cậu, tớ sẽ vào Nha Trang 5 tháng chỗ cơ sở 2 của toà soạn, mới thành lập trong đó, dạo này tớ bắt đầu tập tưởng tượng, để tớ bớt nghĩ lại những điều đã qua, tưởng tưởng những chuyện vui nhiều hơn, để da mặt giãn ra, đỡ nếp nhăn, tớ cảm thấy mình yêu những phố quen này quá, khó ra đi, nhưng tớ quyết rồi, ra đi là để yêu thương hơn, cũng như cậu mà, phải không?...


Một tối đông lạnh, anh nhắn tin: “ Còn hai ngày nữa em về nhỉ?” “Vâng,...

Cô bỏ những con chữ dang dở, bỏ dở tin nhắn không send.

Cô tắt máy!

Sáng lạnh, cô bắt taxi, ra sân bay, yên vị nơi khoang máy cô chợt bật khóc, cô thấy mình lạnh lùng, và hờ hững, cô cảm tính và ích kỷ.
Vào đó rồi cô sẽ gọi điện cho anh, dẫu sao, kể từ khi cậu đi, cô thấy mình vẫn chưa lớn lên được.

Cô sẽ đi để trở về lớn hơn, để trở về và yêu thương nhiều hơn...

50 việc cần làm ở tuổi 20 - Akihiro Ankatani

- Tôi còn nhớ như in cuốn sách đầu tiên của mình được xuất bản đúng 1 ngày trước khi tôi tròn 30 tuổi.

- Tôi muốn nói trước tuổi " tam thập nhi lập ", mình đã làm nên 1 cái gì đó, chứ không chờ đến khi bạc đầu mới thành công, thì chẳng ý nghĩa gì.

- Ý muốn là thế, nhưng hai mấy tuổi rồi mà tôi vẫn chưa làm được việc gì cho ra hồn. Tôi cứ bôn ba qua lại một cách uổng công vô ích.

- Cái gọi là môn học bắt buộc ở tuổi 20 có nghĩa là những việc mà chỉ ở tuổi 20 mới có thể làm được.

Chỉ những ai ở tuổi ấy cứ bôn ba qua lại một cách uổng công vô ích, đến khi cuộc đời trở nên xán lạn, mới thấm thía rằng tuổi 20 là thời gian vô tình nhất, cũng là giai đoạn huy hoàng nhất trong đời mỗi con người.

Download

http://www.mediafire.com/?myomznomotn
http://azsharing.com/6a2bv2omt747/50_viec_can_lam_o_tuoi_20.rar.html
http://www.zshare.net/download/669847874e27a15c/
http://www.megaupload.com/?d=JKCYTHMP
http://rapidshare.com/files/293342496/50_viec_can_lam_o_tuoi_20.rar.html

Friday, February 26, 2010

Games Online và những hệ lụy xã hội

Cá nhân tớ thấy hầu hết việc chơi game đều là vô bổ, cực tốn time....etc


Tôi là một người có cái nhìn không mấy thiện cảm với những trò chơi online ở Việt Nam, mặc dù tôi là một người cũng rất thích games ;). Có lẽ trong những năm qua khi du lịch vòng quanh Việt Nam, tôi mới có dịp chứng kiến sự tàn phá khốc liệt của online games đến giới trẻ Việt Nam như thế nào. Và tôi tin nếu tiếp tục với tình trạng hiện tại thì chỉ trong 10 năm nữa, sẽ có một bộ phận không nhỏ giới trẻ Việt trưởng thành không có kỹ năng nghề nghiệp ổn định, ăn chơi nhậu nhẹ và tất yếu sẽ dẫn tới một loạt các bất ổn xã hội như trộm cắp, giết người...  Nên sẵn tiện báo Vietnamnet có các bài viết về vấn đề này, tôi cũng muốn ăn theo để bày tỏ "bức xúc" của mình ;))

- Về mặt tiêu cực của online games đã có nhiều người đề cập nên có lẽ tôi không cần nói nhiều. Sẽ có một số người tranh luận rằng online games chỉ đơn thuần là hình thức giải trí, tốt hay xấu là do ...games thủ. Tuy nhiên trong trường hợp ở Việt Nam thì có lẽ lời giải thích này mang tính chất hơi ngụy biện. Chúng ta đều biết đối tượng chính của online games hiện nay là giới trẻ, đặc biệt tầng lớp học sinh. Và ở độ tuổi này tôi nghĩ hầu hết đều không có nhận thức về những tốt xấu của games online. Cộng với việc các bậc phụ huynh đều tương đối bận rộn trong công việc làm ăn thì gần như sẽ không có ai quản lý và định hướng để các em phát triển theo hướng có lợi cho bản thân mình như ở các nước phát triển khác.

- Tuổi trẻ cũng là tuổi có nhiều suy nghĩ thiếu chín chắn, bồng bột nhất. Cộng với tác động của một số games online bạo lực có thể dẫn tới những hệ quá khôn lường cực kỳ nguy hiểm như giết người. Điều này gần như thật khó tin ở một đất nước như Việt Nam. Và khi những người trẻ đã dám hành động như vậy, thử hỏi trong tương lai sẽ còn dẫn đến những hệ lụy còn kinh khủng hơn thế nào nữa.

- Ở một góc nhìn khác, trong khi nhiều công ty gia công đang cố gắng làm việc để kiếm từng đồng ngoại tệ và góp phần vào sự phát triển của nền CNTT Việt Nam thì lại có những công ty dễ dàng kiếm được những khoản lợi nhuận kếch xù và góp phần vào việc hủy hoại một bộ phận thế hệ trẻ. Điều này hẳn ít nhiều khiến những người làm CNTT bức xúc (vd như ...tôi chẳng hạn :">), thấy chán nản rồi từng bước bỏ nghề hoặc chuyển sang các nước khác nơi mà môi trường tốt hơn.

Do đó, bản thân tôi nghĩ hơn ai hết, chính phủ Việt Nam phải nhanh chóng can thiệp để giải quyết vấn đề này, trước khi tình trạng ngày càng trở nên tồi tệ . Tất nhiên là không bằng những biện pháp tiêu cực như đóng cửa các games online, như vậy hẳn sẽ ảnh hưởng tới những games thù lành mạnh. Các biện pháp có thể là:

- Cấm triệt để những games có hình thức bạo lực, chém giết... Khuyến khích các games giáo dục, kích thích sự sáng tạo và truyền thống văn hóa Việt Nam.

- Hạn chế thời gian chơi games mỗi ngày, chắc khoảng 2 tiếng là đủ.

Và tôi nghĩ nếu làm tốt, Việt Nam hoàn toàn có thể hình thành nên một công nghiệp games lành mạnh với những games tương tác hiệu quả mang tính định hướng cao. Và đây cũng sẽ là một công cụ tốt hỗ trợ vào việc cải cách giáo dục Việt Nam hiện nay :)

Những bức ảnh ghép tuyệt vời....

http://www.tutorart.com/index.php/awesome-photo-manipulation-by-erik-johansson/

Bon Jovi - Thank You For Loving Me



Blue - Guilty

Thursday, February 25, 2010

"Nghĩa địa máy bay" lớn nhất thế giới trên Google Earth


Với diện tích hơn 10 km vuông, tương đương 1.430 sân bóng, The Boneyard tập hợp hơn 4.000 máy bay không còn hoạt động, trong đó có hầu hết những máy bay được quân đội Mỹ sử dụng trong chiến tranh thế giới thứ hai.
Có tên chính thức là 309th AMARG (Aerospace Maintenance and Regeneration Group - Khu cải tạo và bảo dưỡng máy bay thứ 309), The Boneyard được gọi là nghĩa địa máy bay quân sự lớn nhất thế giới, nằm tại Tucson, Arizona (Mỹ).
Lần đầu tiên, loạt ảnh vệ tinh độ nét cao về khu vực được đưa lên dịch vụ bản đồ số Google Earth. Trong số này người ta có thể thấy rõ máy bay ném bom B-52, bị ngưng hoạt động vào thập niên 90 của thế kỷ trước sau Hiệp ước giải trừ quân bị SALT giữa Mỹ và Nga hoặc hàng chục máy bay chiến đấu F-14 được nhắc đến trong bộ phim Hollywood nổi tiếng Top Gun.
The Boneyard cũng được dùng làm tư liệu trong nhiều tác phẩm điện ảnh, gần đây nhất là Transformers: Revenge of the Fallen.

The Boneyard trên Google Earth.
Người xem có thể khám phá vị trí "yên nghỉ" của những máy bay nổi tiếng một thời. Xem trực tiếp qua Google Earth ->>>>>>> tại đây.

Wednesday, February 24, 2010

Tặng những ng bạn sinh tháng 2

Người ta đi về tháng 2. Nhanh. Gấp. Vội vã.



Tháng 2, dài như một cái chớp mắt. Có năm nào nhuận thì cả tháng cũng không kéo nổi sang ngày thứ 30.
Em sinh ra vào tháng 2, tháng của mùa xuân, của gió vẫn lạnh nhưng có nắng vấn vương những con đường. Sớm tháng hai, em chải đầu, tóc dài đen nhánh. Soi mình trong gương, em biết rằng thanh xuân mãi là niềm kiêu hãnh vô cùng. Chợt nhận ra, cuộc sống hàng ngày mình cứ hối há mà quên mất rằng tuổi trẻ sẽ chẳng thể mãi mãi ở bên cạnh em.

Em sinh ra vào tháng 2, tháng lộc biếc chồi non xanh, của nhựa sống, của hi vọng. Nên trong em, luôn mang niềm tin vào cuộc đời, dù ở nhiều góc cạnh nào đó, em bộc lộ ra những khó khăn, những phàn nàn, những lo toan, nhưng cũng chỉ giống như gió mùa đông, rồi cuối cùng vẫn sẽ tan đi thôi. Tháng 2 xanh như cả bầu nhiệt huyết.

Hoa Diên Vĩ (Iris) nở rộ vào tháng hai

Em sinh ra vào tháng 2, tháng của những giọt mưa xuân, nhẹ lắm mà thấm ướt đẫm áo người, lạnh lắm mà vẫn mang hương vị thân thương. Một chiều nào đó, trốn học, trốn việc, mặc kệ mưa phùn, em lao xe ra ngoại thành, ngồi ở quán café bằng lá cọ nâu ọp ẹp, chỉ vì ở đó có món chuối khô đượm những hạt đường trắng, rồi ăn những que kem lạnh buốt mà thấy lòng mình bình yên.
Em sinh ra vào tháng 2, tháng của tình yêu, tháng có ngày Valentine mà hàng triệu cặp tình nhân mong đợi. Em ngồi ven hồ đọc sách, thấy một cặp tình nhân tay trong tay, rồi họ ngồi xuống chiếc ghế đá phía đối diện, trao cho nhau những nụ hôn nồng ấm. Em mỉm cười, bởi biết rằng xung quanh mình, luôn luôn tồn tại những dao động của hạnh phúc!
Em sinh ra vào tháng 2, tháng của những lời yêu. Giống như những lần được nghe lời yêu thương từ người khác dành cho mình, em chỉ mỉm cười, không trả lời. Họ bảo em là người bí ẩn. Nhưng em tin rằng, nụ cười của mình là cả một khoảng trời thiết tha. Bởi ở đời, đâu có gì hạnh phúc hơn là cảm giác biết rằng mình được yêu thương.

Em sinh ra vào tháng 2, tháng có đá Amethyst làm biểu tượng. Loại đá thạch anh tím mà người ta tin rằng có quyền năng của ánh sáng, thủy chung và quyền lực. Tháng hai, em mua một mặt nhẫn thạch anh màu tím, nhìn nó, em cảm thấy an toàn, bình yên và thanh thản.

Em sinh ra vào tháng 2, em vẫn gọi: Tháng hai của em, của em. Em yêu nó như yêu người bạn thân nhất của mình. Tháng 2, với em, chẳng thể nào thiếu nó. Chỉ là, nó ngắn ngủi quá. Nên hãy yêu thương nhau, thật nhiều, thật nhiều, trong tháng có ngày lễ tình yêu!

Gió...

~Thực sự là rất thích chuyện này. Nhẹ nhàng, đơn giản. Thích những điều như vậy :D~



Bến xe bus Đinh Tiên Hoàng.
Bốn giờ chiều…
- Bạn đợi xe bao nhiêu - Tôi hỏi
- Không
- Hà Nội hôm nay rất đẹp nhỉ?
- Ừ!
- Biết mùa này Hà Nội có hoa gì không?
- Không.
- Thế thì ấy không phải người Hà Nội…- Tôi tự nói một mình
- Hoa gì?
- Một loại hoa màu trắng…chỉ nở vào tháng ba, rất đẹp, nhưng không phải ai cũng biết ở đâu…Đi xem không?
- Có.
Tôi quen cô gái đó như thế! Tôi quên chưa hỏi tên và gọi nàng là Gió…
Tôi quen cô gái đó như thế! Tôi quên chưa hỏi tên và gọi nàng là Gió…
Ảnh minh họa: Ardareal

Hà Nội, quán café gác 2, 4 giờ 30 phút chiều, hai ngày sau…
- Thích café không? - Tôi nhắn tin
- Có!
- Lên chỗ hôm trước, tớ đợi…
- Ừ…
Và chiều hôm đó, tôi và Gió ngồi cạnh nhau, trong tiết trời mưa phùn dấm dẳng của tháng ba
- Gọi là Phố nhé.
- - Tôi cười.
- Hát được không?
-
- Hát đi, “Cô gái đến từ hôm qua” nhé!
Tôi hát. Trong sự ồn ã của phố xá dưới kia, trên ban công quán café gác 2, tôi hát. Gió ít nói, chỉ hay cười, má phính rung rung khi Gió cười. Gió chẳng xinh.
- Thích tớ không...? - Gió cười
- Hmm…có, một ít!
- Đừng có yêu đấy nhé!
- Tại sao…?
- Tớ chỉ đang đi tìm người yêu cho tớ ngày xưa thôi…
- Ngày xưa ? – Tôi thắc mắc…
- Ừ. Ngày xưa…
Tôi và Gió, những câu chuyện chẳng ra đầu cuối. Tôi đôi lần muốn hỏi Gió ở đâu? Gió là ai? Gió bảo:
- Đừng cố giữ và tìm Gió, Gió sẽ biến mất đấy!
Cứ thế, tôi và Gió ở bên cạnh nhau.
Những buổi chiều Hà Nội, gió mùa, hay mưa phùn. Tôi dắt Gió đi dọc theo phố ba hàng cây vào mê cung phố cổ, những ngõ ngách ngoằn ngoèo, rêu sờn mốc. Tôi chỉ cho Gió ngôi nhà cổ phố Hàng Bạc, ngõ Tạm Thương, ngõ Mã Mây, những cây bàng già nhất, những quán trà đá, café vỉa hè, ô mai Hàng Đường, kem Tràng Tiền, bánh trôi tàu rồi nộm bò khô, sữa chua và cả Hà Nội của tôi nữa.
Gió thích Hà Nội, Gió bắt tôi đi thật nhiều, chỉ cho Gió thật nhiều như thể vội vàng gom tất cả Hà Nội vào lòng vậy. Tôi không thắc mắc…Ừ! Phố của tôi đẹp thế cơ mà!
Mời các bạn click vào đây để nghe ca khúc: Cô gái đến từ hôm qua
Ảnh minh họa: Hà Thành - Nguyễn Trần Đức Anh
Một buổi chiều, may mắn chiếm được ban công café Đinh.
- Phố đừng yêu gió nhé! - Gió nhìn tôi, không cười
- Gió sắp đi đâu à? - Tôi ngoáy cốc bột sắn.
- Gió mà, phải đi khắp nơi chứ!
- Có về không?
- Không biết...
- Đừng quên Phố nhé! - Tôi nhìn vào mắt Gió, màu nâu…không chung thủy.
- Hứa!
- Phố hôn nhé…
- Đừng nuốt mất lưỡi người ta nhé!
Tôi cười. Một nụ hôn của cacao và bột sắn.

Mời các bạn click vào đây để nghe ca khúc: Cô gái đến từ hôm qua
Ảnh minh họa: Blog Con đường nhỏ chạy giữa cánh đồng hoa - Chiều Hà Nội cafe Đinh

Hà Nội, mưa phùn…
- Hôm nay đi đâu nào - Tôi nháy mắt
- Không phố ạ… - Gió nói.
- Cảm ơn Phố đã gói ghém Hà Nội giúp cho Gió, đã cho Gió biết Hà Nội đẹp như thế... - Gió không nhìn tôi.
- Bao giờ Gió đi?
- Tối nay…
- Bao giờ về… - Tôi buột miệng. Dù không mong câu trả lời…
- Sẽ lại có một cơn gió mới mà… - Gió cười.
Mưa bay…và những nụ hôn ướt sũng.
Gió đi…
Hà Nội, cafe Đinh....2 tuần sau đó...   
- Cô bé hôm trước gửi con cái này - Bác chủ quán gọi tôi
- Cô ấy nói gì không bác?
- Không, nó gửi rồi đi luôn, thấy vội lắm…thế là bác mất một khách quen rồi…, mà cũng tội nghiệp con bé…
- Khách quen là sao bác? - Tôi ngỡ ngàng.
- Ừ, con bé ở phố cổ, quen quán bác được mấy năm rồi…
Tôi ngẩn ra. Gió…là người Hà Nội…và có khi còn hiểu Hà Nội hơn tôi…
- Con bé bị suy thận nặng lắm! Bố mẹ chia tay, nó sang nước ngoài với bà ngoại và chữa bệnh con ạ! - Bác chủ quán trầm ngâm.
Hà Nội.
Mưa phùn…

Và tôi…chưa biết tên của Gió.

Saturday, February 20, 2010

CMSN Tiến đại gia B-)

CMSN
hết :))
Chúc mày đủ :D


Quy tắc 10.000 giờ của các vĩ nhân


Không có vinh quang nào lại không phải trả giá, những nhân vật được coi là xuất chúng trong lịch sử cũng phải tận dụng từng giây từng phút để tìm tòi nghiên cứu. Và từ đây, quy tắc 10.000 giờ hình thành.

Năm 1971, trường Đại học Michigan khai trương Trung tâm Máy tínhmới trong một tòa nhà mới xây dựng tại Beal Avenue ở Ann Arbor, với các bức tường gạch bên ngoài màu be và mặt tiền ốp kính tối màu. Hệ thống máy chủ to lớn của trường tọa lạc giữa căn phòng màu trắng rộng rãi. Một thành viên trong khoa nhớ lại: "Nhìn vào đó hệt như một trong những cảnh cuối cùng của bộ phim 2001: A Space Odyssey (Cuộc du hành vũ trụ)".
Ngay mé bên là hàng tá các cỗ máy đọc phiếu đục lỗ - thứ trong những tháng ngày ấy làm nhiệm vụ nhập dữ liệu cho những thiết bị đầu cuối máy tính. Vào năm 1971, đó là thành tựu tiên tiến hạng nhất của thời đại. Đại học Michigan nắm trong tay một trong những chương trình khoa học máy tính tiên tiến nhất trên Thế giới và trong suốt thời gian tồn tại của Trung tâm Máy tính, hàng nghìn sinh viên đã bước qua căn phòng trắng ấy. Người nổi tiếng nhất trong số đó là một chàng trai trẻ nhút nhát mang tên Bill Joy.

bill_joy.jpg
Joy nhập học trường Michigan đúng vào năm Trung tâm Máy tính khai trương. Cậu 16 tuổi, cao và rất gầy, với kiểu đầu ngỗ ngược. Trường cấp III North Farmington, ngoại ô Detroit, nơi cậu học, đã bầu chọn cậu là "Học sinh siêng năng nhất". Bill Joy chính là một "kẻ nghiện máy tính vô thời hạn". Cậu đã từng nghĩ mình sẽ trở thành một nhà sinh vật học hoặc nhà toán học. Nhưng cuối năm thứ nhất, tình cờ sa chân vào Trung tâm Máy tính - và cậu bị vướng ngay vào.

Kể từ thời điểm đó trở đi, Trung tâm Máy tính chính là cuộc sống của Joy. Cậu lập trình bất cứ khi nào có thể. Kiếm được việc làm với một giáo sư khoa học máy tính nên cậu có thể lập trình suốt mùa hè. Vào năm 1975, Joy theo học khoa sau đại học tại trường Đại học California ở Berkeley. Tại đó, cậu thậm chí còn dấn sâu hơn vào thế giới phần mềm máy tính. Trong bài kiểm tra vấn đáp cho kỳ thi Tiến sỹ của mình, cậu đã xây dựng một thuật toán đặc biệt phức tạp về chặng bay đến nỗi, như một trong những người ái mộ cậu đã từng viết, "làm kinh sợ các vị giám khảo đến mức một trong số họ sau đó đã ví trải nghiệm đó như là 'Jesus làm bẽ mặt các bậc tiền bối'".
Cộng tác với một nhóm nhỏ các lập trình viên, Joy đảm trách nhiệm vụ viết lại UNIX, một hệ thống phần mềm được phát triển bởi AT&T cho các máy trung tâm. Phiên bản của Joy rất tốt. Nó tốt đến mức, trên thực tế, nó đã trở thành - và hiện vẫn duy trì - vai trò hệ điều hành mà đúng theo nghĩa đen hàng triệu máy tính khắp thế giới vận hành nhờ vào đó. "Nếu mở chiếc máy Mac của bạn ở chế độ có thể nhìn thấy phần mã nguồn", Joy nói, "Tôi sẽ nhìn thấy những thứ mà tôi nhớ mình đã viết ra hai mươi lăm năm về trước", anh cho biết thêm. Và, bạn có biết ai đã viết ra hầu hết phần mềm cho phép bạn truy cập vào Internet không? Đó chính là Bill Joy.

Sau khi tốt nghiệp Berkeley, Joy là đồng sáng lập hãng Sun Microsystems ở Thung lũng Silicon, một trong những công ty dự phần then chốt nhất trong cuộc cách mạng máy tính. Tại đó anh đã viết lại một ngôn ngữ máy tính khác - Java - và huyền thoại về anh càng trở nên ghê gớm hơn. Giữa những người trong nghề ở Thung lũng Silicon, Joy được nhắc tới với nhiều nể trọng kiểu như Bill Gates của Microsoft vậy. Anh đôi khi còn được gọi là Edison của Internet. Như David Gelernter, nhà khoa học máy tính trường Yale nói: "Bill Joy là một trong những người có ảnh hưởng nhất trong lịch sử hiện đại ngành máy tính".
Câu chuyện về tài năng thiên bẩm của Bill Joy đã được kể biết bao nhiêu lần và bài học luôn là như thế. Lĩnh vực này là một thế giới thuần khiết nhất trong số các chế độ hiền tài. Lập trình máy tính không vận hành như một thứ hội vui tuổi già, nơi bạn thăng tiến nhờ vào tiền bạc hay các mối quan hệ. Nó là một sân chơi rộng mở trong đó tất cả những người tham dự được đánh giá chỉ dựa trên tài năng và thành tích của họ. Đó là một thế giới nơinhững người xuất sắc nhất giành thắng lợi, và Joy rõ ràng là một trong những người như thế.

Mặc dù vậy, sẽ dễ dàng hơn nhiều để tiếp nhận phiên bản ấy của các sự kiện, nếu chúng ta không nhìn vào các cầu thủ khúc côn cầu và bóng đá. Lĩnh vực của họ cũng từng có nhiệm vụ phải là một chế độ nơi tài năng là điều tiên quyết. Có điều nó đã không phải hoàn toàn như vậy. Đó là câu chuyện về Những kẻ xuất chúng trong một lĩnh vực riêng biệt nào đó vươn tới vị thế cao ngất của họ thông qua sự kết hợp giữa năng lực, cơ hội và ưu thế không bị ràng buộc tối đa.

Liệu có khả năng mẫu hình tương tự của những cơ hội đặc biệt cũng khai triển trong một thế giới thực hay không? Hãy cùng quay trở lại với câu chuyện của Bill Joy và thử khám phá.

Bill Joy có tài năng nhưng đó không phải nguyên cớ duy nhất. Hãy nhìn vào cả dòng chảy cơ hội cuốn đến với Bill Joy. Nhờ việc đến học ở một trường xa xôi hẻo lánh như Đại học Michigan, anh có thể luyện tập trên một hệ thống sử dụng đồng thời thay vì với những thẻ đột lỗ. Thêm nữa, hệ thống của Michigan bỗng nhiên tồn tại một lỗi kỹ thuật để anh có thể lập trình bất kỳ thứ gì anh muốn, vì trường này tự nguyện chi trả tiền bạc để Trung tâm Máy tính mở cửa 24/24, nên anh có thể thức trắng đêm ở đó. Và vì anh có thể dốc vào đó rất nhiều thời giờ nên đến thời điểm anh đột nhiên được mời viết lại UNIX, anh chắc chắn đã sẵn sàng đón nhận nhiệm vụ. Bill Joy thật thông minh. Anh muốn học. Nguyên cớ này đóng vai trò quan trọng. Nhưng trước khi Joy có thể trở thành một chuyên gia thực thụ, ai đó phải đem đến cho anh một cơ hội để học cách làm thế nào trở thành một chuyên gia.

"Tại Michigan, tôi lập trình 8 giờ hoặc 10 giờ một ngày", anh nói tiếp. "Đến lúc ở Berkeley tôi làm việc đó cả ngày lẫn đêm. Tôi có một bộ thiết bị đầu cuối ở nhà. Tôi thức đến tận 2 hay 3 giờ sáng, xem những bộ phim cũ kỹ và lập trình. Đôi khi tôi ngủ gục ngay trên bàn phím" - Bill Joy diễn tả bằng điệu bộ đầu mình gục trên bàn phím -"Và bạn có biết là một phím sẽ nhấn đi nhấn lại ra sao cho đến cuối cùng, rồi nó bắt đầu kêu beep, beep, beep? Sau khi chuyện đó xảy ra ba lần, đã đến lúc bạn phải đi ngủ rồi. Tôi vẫn tương đối kém ngay cả khi tôi đã đến Berkeley. Tôi bắt đầu thành thạo vào năm thứ hai. Đây chính là thời điểm tôi viết ra những chương trình vẫn được sử dụng đến tận ngày nay, ba mươi năm kể từ khi đó".
Bill Joy cho biết nếu tính cả những ngày hè, những buổi tối, và thâu đêm suốt sáng anh đã ngồi lỳ bên máy tính chừng 10.000 giờ để tìm tòi và khám phá những tiện ích mà chiếc máy tính mang lại.
Nếu chúng ta bới sâu xuống phía dưới bề ngoài của tất cả những người thành công vĩ đại, liệu chúng ta có luôn tìm thấy những thứ tương tự như Trung tâm Máy tính Michigan hay đội tuyển toàn sao môn khúc côn cầu - tức một kiểu cơ hội luyện tập đặc biệt nào đó không?

Hãy kiểm nghiệm ý tưởng này với hai ví dụ và để đơn giản dễ hiểu, ta sẽ lựa chọn ví dụ càng quen thuộc càng tốt như Beatles, một trong những ban nhạc rock nổi danh nhất từ trước tới nay, hay như Bill Gates, một trong những người giàu nhất Thế giới.

Beatles - với bốn thành viên John Lennon, Paul McCartney, George Harrison và Ringo Starr - đặt chân tới nước Mỹ vào tháng 2 năm 1964, bắt đầu cái gọi là "Cuộc xâm lăng Anh quốc" vào sân khấu âm nhạc Mỹ và cho ra đời một loạt những bản thu âm đỉnh cao đã biến đổi cả diện mạo của nền âm nhạc đại chúng.

Điều quan sát thú vị đầu tiên về Beatles để phục vụ cho những mục đích của chúng ta là họ đã sát cánh bên nhau được bao lâu tính đến thời điểm họ đặt chân đến Mỹ? Tính cả thời gian chơi, tập luyện không ngừng thì con số này cũng suýt soát 10.000 giờ.

John Lennon một trong những thành viên trong ban nhạc nói: "Chúng tôi chơi khá hơn và thêm tự tin. Điều đó là tất yếu sau những trải nghiệm do việc chơi nhạc suốt đêm dài mang lại. Thêm cái lợi nữa họ là người nước ngoài. Chúng tôi phải cố gắng thậm chí nhiều hơn nữa, trút tất cả trái tim và tâm hồn vào đó, để vượt qua chính mình".
Còn đây là Pete Best, tay trống của Beatles tâm sự: "Mỗi khi có tin tức lan ra về việc chúng tôi đang thực hiện một sô diễn, câu lạc bộ bắt tay vào dập tắt nó ngay. Chúng tôi chơi suốt bảy tối một tuần. Mới đầu chúng tôi chơi gần như một mạch không nghỉ tới khi câu lạc bộ đóng cửa lúc hai mươi ba giờ. Nhưng khi chúng tôi đã chơi khá hơn, đám đông khán giả thường ở lại tới tận hai giờ sáng".
Giờ hãy cùng quay trở lại với lịch sử của Bill Gates. Câu chuyện của ông cũng nổi tiếng tương tự như của Beatles. Một thần đồng toán học thông minh, trẻ trung, khám phá việc lập trình máy tính. Bỏ học dở chừng trường Harvard. Khởi sự một công ty máy tính có tên Microsoft với bạn bè. Bằng trí thông minh và tham vọng cũng như lòng quả cảm tuyệt đối, ông đã xây dựng nó trở thành người khổng lồ của thế giới phần mềm. Đó chỉ là đường viền ngoài rộng lớn thôi. Hãy đào vào sâu thêm một chút.

chiakhoathanhcong.jpg
Vậy quy luật 10.000 giờ có phải là yếu tố chính dẫn đến thành công?
Năm 1968, Gates đã gần như sống trong phòng máy tính. Ông và những người khác bắt đầu tự dạy cho mình cách sử dụng thiết bị mới mẻ lạ lùng này. Trong khoảng thời gian bảy tháng hồi năm 1971, Gates và nhóm bạn của ông đã sử dụng máy tính suốt 1.575 giờ đồng hồ trên máy chủ của ISI, tính trung bình là 8 tiếng một ngày, 7 ngày một tuần.
"Đó là nỗi ám ảnh với tôi", Gates nói về những năm đầu tiên ở trung học của ông. "Tôi bỏ tiết thể dục. Tôi đến đó vào ban đêm. Chúng tôi lập trình vào cuối tuần. Hiếm hoi lắm mới có một tuần mà chúng tôi không tiêu tốn vào đó hai mươi hay ba mươi tiếng đồng hồ. Có một khoảng thời gian Paul Allen với tôi vướng vào chuyện rắc rối vì ăn cắp một loạt password và làm sập hệ thống. Chúng tôi bị tống cổ. Tôi không được sử dụng máy tính trong suốt mùa hè. Khi ấy tôi mới 15 - 16 tuổi.

Sau đó, tôi phát hiện ra là Paul tìm được một máy tính để trống ở Đại học Washington. Họ đặt những chiếc máy này ở trung tâm y tế và khu điều trị. Những chiếc máy này được đặt kế hoạch làm việc 24/24, nhưng có một khoảng thời gian nhàn rỗi, vậy nên trong khoảng từ 3 giờ đến 6 giờ sáng họ không 
lên kế hoạch gì cả", Gates cười. "Tôi rời khỏi nhà vào buổi đêm, sau giờ đi ngủ. Tôi có thể cuốc bộ đến Đại học Washington từ nhà hoặc tôi sẽ bắt xe buýt. Đó là lý do tại sao giờ đây tôi luôn hào phóng với Đại học Washington, bởi họ đã từng để tôi ăn cắp quá nhiều thời gian sử dụng máy tính", Gates nói (Nhiều năm sau đó, mẹ Gates nói, "Chúng tôi cứ thắc mắc tại sao lại thằng bé lại khổ sở đến thế khi phải thức dậy vào buổi sáng").
(Theo sách "Những kẻ xuất chúng")

Friday, February 19, 2010

Spring of life

~I love the Violin ~


Mùa xuân là mùa của sự kì diệu. Của những phép thần tiên hay có trong mỗi câu truyện cổ tích .Là sự thức dậy và trở về của vạn vật trên trái đất Là khi sự sống được đánh thức sau những ngày đông khắc nghiệt, lạnh giá . Là mùa của sự hồi sinh và cũng là thời điểm cho những khởi đầu mới mẻ.




Có đôi khi chỉ trong một khoảnh khắc bạn nhận ra sự biến đổi cửa những mùa trong năm. Có đôi khi chỉ trong một đêm mộng mị, bạn giật mình tỉnh giấc khi nhận ra rằng quanh mình , chẳng rõ từ khi nào, mùa đã đổi ?

Tôi down về 1 lúc 2 album rất thành công của nhạc sĩ Eric hiryoku là Winter story và Spring of life  Nhưng do thích không khí mùa đông, rồi những bận rộn lo toan  những nỗi đau, day dứt , những khắc khoải và rắc rối của cuộc sống , hòa theo cái không khí buốt lạnh, ảm đạm và xám xịt của những ngày đông. Suốt cả thời gian dài ,tôi gần như chỉ nghe duy nhất album Winter Story.

Tối qua, bất chợt Ipod nhảy sang bài nhạc "spring of life" . Tôi nằm ở giường ngẩn người thấy nước mắt lăn dài trên má . Bỗng nhận ra mình không chỉ bỏ sót một bài hát trong máy không nghe mà mình còn bỏ quên rất nhiều điều trong cuộc sống. Choàng dậy chạy xô ra mở toang cánh cửa ban công , tôi ngỡ ngàng nhận ra , mình chút nữa lãng quên điều gì . Tôi nhận ra mưa bụi khẽ khàng bay vô định mãi trong không trung, phun lất phất dưới những cột đèn cao áp sáng rực giữa đêm. Để rồi tôi bật ra một câu hỏi vô thức khẽ khàng tan biến vào không trung như những hạt mưa " xuân về lâu rồi nhỉ ? "


Bài nhạc bắt đầu bằng tiếng piano trong suốt, nhẹ nhàng và dịu dàng vỗ về tâm hồn những con người đang nức nở.  Âm thanh bình yên như tiếng mưa bụi nhạt nhòa, khe khẽ nỉ non trong im lặng với trời với đời, với những tán cây đâm trồi lộc non, trên những hiên nhà hay bờ vai cũng mỗi người người lữ hành đang vội vàng dạo bước.

An lành như tiếng suối róc rách chảy nép mình bên mùa xuân yên ả  Nhẹ nhàng tô vẽ cho cuộc đời bớt đi sự im lặng ảm đảm. Đánh thức người nghe cảm nhận được những điều bình yên, nhẹ nhàng đang âm thầm diễn ra trong cuộc sống mà chỉ cần chú tâm cảm nhận một chút thôi, chúng ta có thể vô thức mỉm cười. Bạn có bỏ quên mùi khói khe khẽ từ bên bếp lò nhà hàng xóm thổi sang ? Nơi đó có những đám lửa ấm áp vô cùng bập bùng cháy . Có nồi bánh chưng rất to đang được cả gia đình quây lại nói cười , những đứa trẻ khẽ nép mình vào nhau co ro ương bướng ngủ ngoài hiên chờ những mẻ bánh chưng đầu tiên nóng hổi. 

Hãy nghỉ ngơi và cảm nhận cuộc sống...

Bạn có bỏ quên sự nườm nượp của những sân ga, bến xe nơi tưng bừng nhộn nhịp không khí của nụ cười , của hạnh phúc , của những chuyến tàu trở về từ khắp mọi nên trên đất nước, trên thế giới thênh thang  Của sự đoạn tụ để nối tiếp về sau là những vòng ôm thật chặt dưới mỗi mái nhà , những bữa an quây tròn cả gia đình xum họp , ở giữa là bát canh thơm khói bay nghi ngút . Bạn có bỏ quên ánh mắt trong veo của những đữa trẻ thơ lấp lánh nụ cười, phấn khởi nhảy múa khi diện trên mình những bộ quần áo mới, khi thấy mình đang mỗi lúc một lớn lên, khi những mầm non của đất nước trưởng thành mạnh khỏe. Bạn có bỏ quên những lời chúc tân xuân an lành, mộc mạc, thành tâm mong những điều tốt đẹp nhất truyền nhau lan khắp nơi trên đất nước. Có lãng quên những thành phố bình yên , những con đường yên lặng thôi xô bồ trong những ngày giáp tết  Quên đi còn nhiều số phận đau khổ cũng cần lắm những giúp đỡ để đón một cái xuân yêu thương thật trọn vẹn .


Tiếng violin và tiếng sáo thay phiên nhau nối tiếp ở những đoạn sau, da diết và day dứt kéo dài trong trái tim người nghe. Âm thanh trầm buồn của tiếng đàn dương cầm kết hợp hoàn hảo với tiếng sao ngân vàng buồn tha thiết khơi gợi những cảm xúc thầm kín nhất trong lòng thính giả .Những âm thanh trầm bổng đánh thức mọi giác quan, khiến con người ta xúc động dễ dàng bật khóc. Cuộc sống với quá nhiều nỗi lo , với quá nhiều bận rộn và những toan tính khiến chúng ta cứ quay cuồng, miết mải trôi , khiến chúng ta rệu rạo kiệt sức , quấn ta phăng phăng trôi đi từ ngày này sang ngay khác để quên đi dừng lại. Khiến chúng ta chỉ thấy mệt mỏi mà quên đi nhiều điều kì diệu trong cuộc đời tươi đẹp này .

Đoạn cuối là sự trở lại của tiếng piano nhẹ nhàng, vỗ về tâm hồn con người  rằng hãy tạm gác đi những âu lo trong cuộc sống. Mùa xuân là mùa của sự kì diệu. Của những phép thần tiên hay có trong mỗi câu truyện cổ tích .Là sự thức dậy và trở về của vạn vật trên trái đất  Là khi sự sự sống được đánh thức sau những ngày đông khắc nghiệt, lạnh giá . Là mùa của sự hồi sinh và cũng là thời điểm cho những khởi đầu mới mẻ .Vì vậy những bận rộn, những khó khăn hay cất nó sang một bên . Bởi chúng ta đã quá mệt mỏi sau một năm bận rộn , hãy nghỉ ngơi và cảm nhận, và cho đi những điều tươi đẹp trong cuộc sống. Bởi quá khứ đã trôi qua , chúng ta sống trọn vẹn cho hiện tai vì tương lai vẫn còn bí ẩn. Dẫu biết mùa đông qua là mùa đông sẽ lại quay lại . Nhưng bước tranh đẹp nào cũng phải có những khoảng tối sáng cân bằng . Giờ là thời điểm của những mảng màu nhẹ nhàng , đầy hy vọng . Cũng như bài hát luôn có những đoạn trầm và bổng , nhưng kết thúc của bạn nhạc "spring of life" đang để lại cho bạn một nụ cười phảng phất trên môi và chút bình yên dịu nhẹ trong lòng. Hãy giữ cảm xúc đó thật lâu và nhẹ nhàng tận hưởng nó nhé.
  • Miaost

Thursday, February 18, 2010

C2 chơi chứng khoán đê \m/

http://www.vnstockgame.com/#TW9kdWxlTWFuYWdlci5waHA/bG9hZElEPW1haW4=

đây sẽ là game của năm nay. Cố thành đại gia nhé ;)
chơi sản ảo để có kiến thức nhảy lên sàn thật
Mong sớm có đứa làm đại gia :x

Mình đi tiên phong , đêm nay ngồi cày thử :D

Wednesday, February 17, 2010

1 thing 1 day 0 17-02

I> Bò thoát mồ hôi qua mũi của nó.
II> Mắt cú không chuyển động. Nó cố định :-s

Tuesday, February 16, 2010

Mỗi ngày vài điều mới....

I> 1 con kangooru mới sinh nhỏ đủ để đựng vào 1 cái thìa!
II> Con flamingo có màu hồng do thức ăn của nó
III> Giun đất có đến 9 quả tim.
IV> Loài cá chậm nhất là cá ngưa...

cho những ngày tết nhàm chán và nhàn rỗi :))

Saturday, February 13, 2010

Happy new year C2 !

và chỉ còn hơn 12 tiếng nữa, chúng ta lại bước qua một năm cũ. Một năm 2009 với nhiều thành công cũng như thất bại. Cũng phải thôi, số 9 tuy đẹp nhưng chưa hoàn hảo! mả ở đây, lại còn 09 nữa thì càng ;))

năm 2009 trôi qua, với sự ra đời của blog C2k8pro, kết nối C2 :x - 266 posts cho năm 2009. Với những vụ ăn chơi thác loạn, với những câu chuyện này nọ và đó kia.
đây là bài post đầu tiên:
http://c2k8pro.blogspot.com/2009/03/blog-cho-lop-minh.html
Hay lấy mùng 9-3 làm sinh nhật lớp mình nhể ;;)


Chuẩn bị đi đón 2010 nào \m/

Chúc tất cả memb c2 cùng friends ;)) một năm mới tràn đầy hạnh phúc, thành công. Cứ lênh láng ra càng tốt, tớ còn mang xẻng ra xúc về :-j


20 tuổi, hãy mang cho đời những giấc mơ >:D<
Và đây là danh sách những điều cần thực hiện trong năm nay của Memb c2 :
1. Kiểm 1 cái học bổng?
2. Chinh phục nóc nhà VN??
3. Lấy 1 cái IELTS 6. hay TOELF tương đương???
4. Lấy vợ??? =))
5. Đi làm!?
6. lấy chồng(Huyền Hợp)

Muon tro thanh CEO hoac chi it cung la mot chuyen gia phan tich Tai chinh Ngan hang hang sieu!
Muon kiem duoc 1 trieu $ truoc khi 30 tuoi!
Muon xay dung mot gia dinh hanh phuc voi vo va nhung dua con xinh xan, beo tot (khong hieu sao chi thich tre con beo tot)!
Muon di du lich mot vong quanh Viet Nam it nhat la voi nhung nguoi than yeu trong gia dinh va ban be!
Muon hoan thanh hoc vi Tien si Kinh te truoc nam 30 tuoi!
Muon lam viec gi co ich vi cong dong!Chang han: Lap mot quy tu thien!
Muon hoc them mot ngoai ngu nua truoc nam 25 tuoi!Vi du Tieng Trung Quoc
Muon leo nui Phanxipang hoac Everest cung dc!

ước mơ nhỏ nhoi trước năm 21t :((
được biết mùi yêu nóa thế nào :((
từ h tới hết năm đại học, phải kiếm ít nhất 1 cái học bổng :




Chúc trai C2 thi môn nào qua môn ấy ;)) gold, game, girl cái j cũng được như mộng ước :))
Chúc gái C2 xinh đẹp :-* đáng yêu (còn ai yêu thì không biết :-" ) tiền đầy túi , thừa thì cho tớ :-*

Đặc biệt chúc mừng sinh nhật Hồng Anh. Mong bạn HA của chúng mình sớm nhật được nhiều lì xì thay quà sn (socola càng tốt ;))) =))

Chút time rảnh rỗi trước đêm giao thừa, ngồi nghe happy new year nào ;)



nghe tạm một bài lấy không khí xuân ;))
http://www.box.net/shared/u9gzyr2js4

Wednesday, February 10, 2010

About You Now - Sugababes



It was so easy that night
Should’ve been strong
Yeah I lied
Nobody gets me like you
Couldn't keep hold of you then
How could I know what you meant
There was nothing to compare to

I know everything changes
All the cities and faces
But I know how I feel
About you
Theres a mountain between us
But there's 1 thing Im sure of
That I know how i feel about you

Can we bring yesterday
Back around
Cause I know how I feel
About you now
I was dumb I was wrong
I let you down
But I know how I feel
About you now

All that it takes
One more chance
Don’t let our last kiss
Be our last
Give me tonight and I’ll show you

I know everything changes
I don't care where it takes us
Cause I know how I feel
About you

Can we bring yesterday
Back around
Cause I know how I feel
About you now
I was dumb I was wrong
I let you down
But I know how I feel
about you now

not a day passed me by
not a day passed me by
that I don’t think about you
and there’s no moving on
cause I know you’re the one
and I can’t be without you

Can we bring yesterday
Back around
Cause I know how I feel
About you now
I was dumb I was wrong
I let you down
But I know how I feel
about you now x3

But i know how i feel about you now x2

Khi nào anh sẽ hết yêu em?

Đủ!

Blog Radio - Các bạn thân mến! Cuộc sống của chúng ta là một chuỗi dài những lựa chọn, có một sự lựa chọn luôn làm người ta phải đắn đo, đó là lựa chọn giữa tình bạn và tình yêu. Người ta thường nói rằng để từ tình bạn lên tình yêu, khó, nhưng từ tình yêu thành tình bạn khó khăn vô cùng và không phải ai cũng dễ dàng chấp nhận điều này. Hôm nay Blog Radio mang tới các bạn những dòng cảm xúc gửi từ email của bạn Bích Ngọc – nickname Họa Mi dấu yêu.

Trong câu chuyện này, chàng trai đã cố gắng vượt qua ngưỡng cửa của tình bạn để tiến tới một tình yêu nhưng trong tình bạn khác giới dường như các cô gái luôn ngại ngùng, e dè khi tiến tới tình yêu rồi đôi khi họ không nhận ra rằng tình bạn của mình đang chớm nở thành tình yêu. Liệu hai người bạn thân trong câu chuyện của chúng ta sẽ lựa chọn tình bạn hay tình yêu, mời các bạn cùng lắng nghe, cảm nhận và chia sẻ với Blog Radio 56!

Mời bạn click vào đây để nghe và tải file audio Blog Radio 56 Khi nào anh sẽ hết yêu em

Ảnh minh họa: FullofSe - Mời bạn click vào đây để nghe và tải file audio Blog Radio 56 Khi nào anh sẽ hết yêu em

  • Khi nào anh sẽ hết yêu em?

Blog Radio - Cô không đẹp. Cô tự nhận thấy mình như vậy. Anh hiền lành và nhân hậu, giống như những nhân vật trong truyện cổ tích mà cô biết.

Cô không nổi bật. Cô chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường. Anh không quá xuất sắc, nhưng cũng đủ tháo vát để chiều theo những đòi hỏi đỏng đảnh của cô.

Cô không tham vọng. Tất cả những gì cô mơ ước là một cuộc sống bình dị và một tình yêu không nhiều sóng gió. Anh bình lặng, nhưng chiều chuộng cô.

Anh yêu cô thầm lặng.

Cô coi anh như một người anh trai - tin tưởng và gần gũi.

Anh - không một lời tán tỉnh ngọt ngào.

Cô - không một bí mật nào cô không nói cho anh. Từ chuyện “ Tức chết đi được đứa bạn em...” Đến chuyện “Bọn em chia tay cũng gần 1 năm rồi. Vậy mà đôi khi, vẫn chạnh lòng nhớ...” Trên trời dưới bể, không chuyện gì cô không kể anh nghe - trong trẻo và sinh động.

Anh giống như một chiếc máy thu âm - chỉ biết lắng nghe.

Cô giống như một đứa trẻ - chẳng bao giờ biết giấu giếm cảm xúc.

Anh chiều cô - giống như một người anh trai chiều em gái vậy. “ Em thích nghe nhạc à? Bài nào thế?” Vậy là ngày hôm sau, cô có ngay một chiếc CD chỉ toàn những bài hát cô thích. “ Em đang làm gì vậy? Ôi trời ơi, chừng ấy dữ liệu của bao nhiêu công ty, copy đến bao giờ cho hết?” Vậy là anh thức suốt đêm download cho cô toàn bộ website của cả Công ty chứng khoán ấy.

Cô nhõng nhẽo. Ừ thì anh nói cô trẻ con mà. Cô thích bắt bẻ anh cái này cái kia. Cô thích hỏi đủ thứ trên đời. Cô thích anh là người đầu tiên nghe cô kể về một ngày của cô. Cô gọi điện cho anh lúc nửa đêm chỉ để khóc rưng rức và nói: “Tự dưng dở hơi, mở cuốn nhật ký ra xem lại, rồi bỗng thấy nhớ người ấy da diết…”.

Cô cứ hồn nhiên đi bên cuộc đời anh, như một bản nhạc sôi nổi giữa cuộc sống vốn bình lặng của anh.

Anh cứ lặng lẽ đi bên cuộc đời cô, đau đớn chịu đựng những đớn đau của cô. Êm ái xoa dịu những vết thương của cô.

Rồi một ngày anh nói yêu cô - sau hai năm quen biết.

Cô choáng váng. Cái cảm giác ấy đúng là choáng váng. Vì cô chưa bao giờ nghĩ đến điều đó. Cô đặt tên cho tình cảm giữa anh và cô là Tình bạn. Có nhiều khi nó gắn bó hơn cả tình yêu, nó tin tưởng hơn cả tình yêu.

Nhưng… nó không phải là tình yêu!

Anh chưa bao giờ tán tỉnh cô, cũng chưa bao giờ dành cho cô những lời ngọt ngào cả. Lúc nào cũng là anh lặng im lắng nghe cô nói hay có chăng chỉ là những cuộc tranh luận như trẻ con.

Biết rằng chỉ có tình bạn lớn lên thành tình yêu, chứ chẳng tình yêu nào mất đi lại giữ được tình bạn. Cô hiểu rằng tình bạn giữa anh và cô đang chênh vênh trên bờ vực thẳm.

Cô sợ hãi. Nỗi sợ mất anh ập đến như một cơn giông giữa ngày hè oi bức. Dồn dập và mạnh mẽ. Hình như cô chưa từng sợ mất ai - như sợ mất anh. Cô cuống cuồng tìm cách giữ anh, nhưng, tuyệt đối không phải là bằng cách yêu anh.

Biết rằng nếu yêu anh, cô sẽ hạnh phúc, nhưng trái tim bướng bỉnh của cô không đập chung nhịp với trái tim anh.

Sao anh lại như vậy? Sao anh lại mạo hiểm mang một tình bạn trong lành đến vậy để đánh đổi lấy một thứ tình cảm mơ hồ, một thứ tình cảm mà theo cô là không thể tồn tại mãi mãi, thứ tình cảm mà theo cô, nó sẽ phôi phai theo thời gian. Cô đã hỏi anh như vậy, và cô biết anh không thể trả lời. Chính cô cũng vậy mà. Cô nhớ anh, cô cần anh, cô gắn bó với anh, nhưng cô vẫn khăng khăng đó không phải là tình yêu. Chính cô cũng không giải thích nổi những xúc cảm của trái tim mình.

Ảnh minh họa: Djwedo - Mời bạn click vào đây để nghe và tải file audio Blog Radio 56 Khi nào anh sẽ hết yêu em

Anh yêu em. Ngay từ lần gặp đầu tiên anh đã có những cảm xúc rất lạ…

Chắc hẳn anh sẽ chẳng bao giờ dám thổ lộ với cô, nếu như không vô tình đọc được những vần thơ trong blog của cô, cô đoán vậy.

“Anh đã mất em - lẽ ra là được - Anh chẳng có em - lẽ ra có được

Bởi vì cần nói - với em một câu - Thì anh lại sợ - âm thầm nuốt trôi

Bởi vì cần đến - tìm em trước nhà - Thì anh lại sợ - đứng nhìn từ xa

Bởi vì cần hiểu - những lời lặng yên - Thì anh lại sợ - cái điều anh tin

Thế là hoa nở - khi mùa nở hoa - Thế là xuân đến - khi mùa đông qua

Và anh chẳng kịp - nói ra một lời - Và anh giữ lại - nỗi lòng chơi vơi ...”

“Lẽ ra anh sẽ giữ những tâm sự này trong lòng mãi mãi. Thế nhưng nếu không nói cho em hiểu, anh cứ phải lừa dối bản thân mình. Đối mặt với em, anh không còn là anh nữa. Gặp em, nói chuyện với em không sao, nhưng cứ khi ra về là anh lại thấy tiếc nuối một cái gì đó...”

Những lời nói của anh cứ ám ảnh cô. Thức trắng mất một đêm. Sáng hôm sau cô dậy sớm, viết cho anh một lá thư - một lá thư thật dài. Cô nói nhiều thật nhiều, nhưng cuối cùng thì vẫn chỉ là “Em cần một tình bạn hơn là một tình yêu”. Nhấn nút “ send” và cô nhủ bụng, có lẽ lá thư sẽ chấm dứt tất cả. Chấm dứt những ngày tháng vô tư giữa anh và cô, chấm dứt những cuộc điện thoại thâu đêm suốt sáng, chấm dứt những vụ cá độ mà lúc nào người thắng cũng là cô... Gục mặt xuống bàn, cô khóc nức nở. Khóc dữ dội như ngày cô chia tay mối tình đầu. Khi vết thương trong trái tim cô còn chưa lên da non, thì chính cô đã lại mang đến cho một người rất mực yêu thương cô một vết thương sâu hoắm.

Cô cần anh trong cuộc đời của cô. Nếu vắng anh, giống như căn nhà thiếu mất cánh cửa. Mùa đông gió lùa, chắc là cô sẽ lạnh lắm. Nhưng...ngàn lần vẫn không phải là tình yêu.

Buổi chiều, cô nhận được email của anh. Không tin vào mắt mình, cô vội vã mở ra xem.

“...Anh thực sự xin lỗi vì anh đã làm cho em buồn. Em yên tâm, anh cũng không hề muốn mất một người bạn như em. Nhưng để có thể nói chuyện với em vô tư như trước đây, thực ra là chưa bao giờ vô tư, chắc phải cần một thời gian để anh có thể rũ bỏ hết tình cảm anh dành cho em mà em không muốn kia...”

“...Em nói nếu yêu anh em sẽ được hạnh phúc, nhưng anh nghĩ em xứng đáng được hưởng hạnh phúc hơn thế nhiều. Em xứng đáng được yêu và yêu một người hơn anh rất nhiều...Thực ra nếu em yêu anh, anh cũng cảm thấy như thế là không công bằng với em...”

Sao anh lại nói như vậy? Sao anh lại tự hạ thấp mình như vậy khi chính cô mới là người cảm thấy không xứng đáng với anh, với những tình cảm chân thành và tha thiết của anh. Cô đã đem lại gì cho anh ngoài những khổ đau và tổn thương không gì bù đắp nổi? Cô đã đem lại gì cho anh ngoài những mệt mỏi và lo âu mỗi lần cô giận dỗi?

Nhưng cô lại thấy nhẹ lòng, nhẹ lòng bởi cô biết rằng, anh sẽ không làm gì để cô mất anh, nhẹ lòng bởi cô nghĩ rằng, cô sẽ mãi mãi có anh trong cuộc đời mình. Thật ích kỷ, nhưng cô thấy mình hạnh phúc.

Cô và anh lại tiếp tục những câu chuyện bất tận về cuộc sống. Nhưng hình như nó rụt rè hơn. Hình như nó bối rối hơn. Hình như không còn vô tư. Hình như không còn sôi nổi.

“ Anh... anh xin lỗi. Anh không thể nào rũ bỏ được những tình cảm anh dành cho em. Anh không thể nào từ bỏ được những hy vọng dù mong manh ấy...”

Và họ dừng lại. Dừng lại một tình yêu dở dang và một tình bạn không trọn vẹn.

Anh tiếp tục những tháng ngày cố gắng từ bỏ hình bóng cô trong trái tim mình.

Cô tiếp tục những tháng ngày nhớ anh da diết, nhưng...vẫn không phải là tình yêu.

Tình yêu bắt đầu từ nỗi nhớ, cô tin là như vậy. Nhưng tại sao nỗi nhớ của côkhông thể là tình yêu?

Cô chờ đợi ngày anh quay trở lại. Rồi một ngày cô giật mình nhận ra. Cô mong anh nhiều hơn cả mong gặp lại người bạn trai cũ. Cô nhớ anh hơn bất cứ người con trai nào khác. Và...cô nhớ đến những kỷ niệm của cô và anh, hơn bất cứ những kỷ niệm ngọt ngào nào mà tình yêu đầu tiên mang lại.Nhưng... vẫn không phải là tình yêu.

Ảnh minh họa: Rose - Deviantart - Mời bạn click vào đây để nghe và tải file audio Blog Radio 56 Khi nào anh sẽ hết yêu em

Một tháng, hai tháng...Thời gian chầm chậm trôi. Có lẽ anh đã xoá tất cả những ký ức về cô, như lời anh nói. Chắc anh chẳng còn giữ số điện thoại của cô đâu nhỉ. Nickname cũng thế. Email cũng thế.

Ba tháng, bốn tháng...Liệu có bao giờ cô và anh vô tình gặp lại nhau không nhỉ?

Năm tháng, sáu tháng... Vẫn có những người con trai khác bước vào cuộc đời cô. Theo đuổi cô. Si mê cô. Có những người bỏ đi, có những người ở lại. Riêng anh vẫn luôn ở lại, dù chỉ là một góc nhỏ trong trái tim cô.

Bảy tháng...Anh nhắn tin cho cô. Vẫn là nhưng lời nói dịu dàng đó - quan tâm và san sẻ. Cũng không lâu lắm nhỉ - để trái tim anh có thể trở về với nhịp đập bình yên.

Cô vẫn ríu rít như chim sâu.

Anh vẫn êm đềm như khúc sông chảy chậm.

Sẽ là mãi mãi chứ nhỉ. Khi anh đã vượt qua những say đắm của tình yêu để giữ lấy những dịu dàng của tình bạn.

Cô tự nhắc mình phải quan tâm anh nhiều hơn, tốt với anh nhiều hơn, để cô thấy nhẹ lòng hơn trước những tổn thương cô đã mang đến cho anh.

Nhưng…

Hình như trong ánh mắt của anh vẫn còn những tia hy vọng.

Hình như trong nụ cười của anh vẫn thoảng nét xa xăm.

Hình như trong giọng nói của anh vẫn còn những ân cần.

Hình như trong mỗi tin nhắn của anh vẫn còn những si mê.

Cô sợ hãi. Tại sao cô lại sợ hãi đến thế này? Tại sao cô lại phải sợ những yêu thương? Tại sao cô lại phải trốn tránh những yêu thương? Trong khi chính cô cũng đang khao khát yêu và được yêu. Trong khi chính cô cũng đang muốn mang yêu thương sưởi ấm cho trái tim giá lạnh của mình?

Nếu đúng là anh vẫn còn yêu cô thì sao? Nếu một lần nữa cô lại khiến anh bị tổn thương thì sao?

Ảnh minh họa: Pinkaris123 - Mời bạn click vào đây để nghe và tải file audio Blog Radio 56 Khi nào anh sẽ hết yêu em

Lập đông. Trời trở lạnh. Những cơn mưa phùn buốt giá. Một mình len lỏi giữa dòng người hối hả ngược xuôi.

Bất chợt, cô sững người trước một ánh nhìn thân quen. Anh đang đi ngược lại phía cô. Chỉ vài giây thôi nhưng cũng đủ khiến trái tim cô run lẩy bẩy.

Cũng đã mấy tháng rồi nhỉ, kể từ khi cô tránh mặt anh. Cũng giống như anh tự nhận những tổn thương về mình khi yêu cô đơn phương, cô tự nhận những khổ tâm về mình khi quyết định rời xa anh. Có lẽ chẳng bao giờ anh hiểu được, mãi mãi chẳng bao giờ anh hiểu được vì sao cô lại quyết liệt với anh như vậy.

“Một chàng nhím đã trót yêu thương một nàng cá.

Chàng khao khát một lần được ôm nàng cá vào lòng.

Để được nghe hơi ấm từ trái tim nàng toả ra.

Nhưng chàng biết, chàng chẳng bao giờ có thể lại gần nàng.

Chàng sợ những chiếc gai trên người chàng sẽ khiến nàng đau.

Trăn trở.

Chàng nghĩ ra một cách.

Chàng bứt dần những chiếc gai trên người mình.

Những vết thương đẫm máu.

Những vết thương đau thấu tận tim gan.

Tận tim gan chàng – và tận tim gan người yêu chàng.

Nhưng nàng cá không cách nào ngăn cản nổi ý định ngông cuồng của người yêu.

Nàng nài nỉ.

Nàng van lơn.

Nhưng chàng nhím vẫn không từ bỏ.

Đến một ngày, nàng cá quay lưng bỏ đi.

- Thượng đế ơi. Tại sao cô ấy lại bỏ con đi?

- Con đã bao giờ thấy Nhím và Cá yêu nhau chưa?

- Nhưng con yêu cô ấy thật lòng. Con nguyện chịu đau đớn để được ở bên cô ấy.

- Những đau đớn của con, con có nghĩ cô ấy còn đau đớn hơn con gấp trăm ngàn lần không?

- Cá có nước mắt không hả Thượng đế?

- Có. Nước mắt của cá lẫn vào trong nước.

- Vậy là con đã tự làm tổn thương mình, tự làm tổn thương người mình yêu?

- Phải. Cô ấy phải ra đi để giải thoát cho con và cho chính cô ấy. Tình yêu đôi khi đơn giản chỉ là biết học cách từ bỏ thôi con ạ.”

Câu chuyện đã ám ảnh cô suốt bao nhiêu ngày tháng.

Có lẽ là như vậy. Có lẽ cô và anh, đều phải học cách từ bỏ. Từ bỏ những yêu thương, từ bỏ những ích kỷ, để không bao giờ làm tổn thương chính người mình yêu thương.

Cô phóng xe thật nhanh, như sợ anh sẽ quay xe đuổi theo mình. Mưa. Lạnh. Những giọt mưa nhỏ nhoi sao có vị mằn mặn như nước mắt của cô.

Nếu anh không yêu cô. Nếu anh không yêu cô thì hẳn giờ cô đã vẫy chào anh. Nếu anh không yêu cô thì hẳn những tháng ngày vô tư sẽ là mãi mãi.

Đoạn đường về nhà đã rất gần. Mà những ý nghĩ vẫn mãi miên man, miên man.

Có tiếng chuông tin nhắn…

Tin nhắn của một người - một người cô lưu tên trong danh bạ - một cái tên rất dài: “Khi nào anh sẽ hết yêu em?

  • Blog Radio thực hiện theo email Bích Ngọc – Họa Mi dấu yêu – crystal.xiaoyu