Monday, September 28, 2009

Người thầy vĩ đại

Khi Hasan, một nhà hiền triết Hồi giáo sắp qua đời, có người hỏi ông: Thưa Hasan, ai là thầy của ngài?

Hasan đáp: Những người thầy của ta nhiều vô kể. Nếu điểm lại tên tuổi của các vị ấy hẳn sẽ mất hàng tháng, hàng năm, và như thế lại quá trễ vì thời gian của ta còn rất ít. Nhưng ta có thể kể về ba người thầy sau của ta.

Người đầu tiên là một tên trộm. Có một lần ta đi lạc trong sa mạc, khi ta tìm đến được một khu làng thì trời đã rất khuya, mọi nhà đều đi ngủ cả. Nhưng cuối cùng ta cũng tìm thấy một người, ông ta đang khoét vách một căn nhà trong làng. Ta hỏi ông ta xem có thể tá túc ở đâu, ông ta trả lời: “Khuya khoắt thế này thật khó tìm chỗ nghỉ chân, ông có thể đến ở chỗ tôi nếu ông không ngại ở chung với tên trộm”. Ta đã nán lại đấy hẳn một tháng! Cứ mỗi đêm ông ta lại bảo: “Tôi đi làm đây. Ông ở nhà và cầu nguyện cho tôi nhé!”. Mỗi khi ông ta trở về ta đều hỏi: “Có trộm được gì không?” và ông ta đều đáp: “Hôm nay thì chưa, nhưng ngày mai tôi sẽ cố, có thể lắm chứ.” Ta chưa bao giờ thấy ông ta trong tình trạng tuyệt vọng, ông ta luôn hạnh phúc.


Có lần ta đã suy ngẫm và suy ngẫm trong nhiều năm ròng để rồi không ngộ ra được một chân lý nào. Ta đã rơi vào tình trạng tuyệt vọng, tuyệt vọng đến nỗi ta nghĩ mình phải chấm dứt tất cả những điều vô nghĩa này. Ngay sau đấy ta chợt nhớ đến tên trộm, kẻ hàng đêm vẫn quả quyết: “Ngày mai tôi sẽ làm được, có thể lắm chứ!”

Người thầy thứ hai là một con chó. Khi ta ra bờ sông uống nước, có một con chó xuất hiện. Nó cũng khát nước. Nhưng khi nhìn xuống dòng sông, nó thấy cái bóng của mình nhưng lại tưởng là một con chó khác. Hoảng sợ, nó tru lên và bỏ chạy. Nhưng rồi khát quá nó bèn quay trở lại. Cuối cùng, mặc nỗi sợ hãi trong lòng, nó nhảy xuống sông và cái bóng biến mất. Ta hiểu đây là một thông điệp đã được gởi đến cho ta: con người phải biết chiến thắng nỗi sợ hãi trong lòng bằng hành động.

Người thầy cuối cùng là một đứa bé. Ta đến một thành phố nọ và thấy một đứa bé trên tay cầm một cây nến đã thắp sáng để đặt trong đền thờ. Ta hỏi đứa bé: “Con tự thắp sáng cây nến này phải không?” Đứa bé đáp: “Thưa phải.” Đoạn ta hỏi: “Vậy con có biết ánh sáng từ đâu đến không?”. Đứa bé cười to, thổi phụt ngọn nến và nói: “Ngài thấy ánh sáng đã biến mất, vậy ngài bảo ánh sáng đã đi đâu?”. Cái tôi ngạo nghễ của ta hoàn toàn sụp đổ, pho kiến thức kim cổ của ta cũng sụp đổ theo. Lúc ấy ta nghiệm ra sự dốt nát của bản thân. Và từ đó ta vứt đi tất cả những tự hào về kiến thức của mình.

Đúng là có thể nói ta không có một ai là thầy, nhưng điều này không có nghĩa ta không phải là một học trò. Ta xem vạn vật là thầy. Tinh thần học hỏi của ta luôn rộng mở hơn tất cả các người. Ta học hỏi từ tất cả mọi vật, từ cành cây ngọn cỏ đến đám mây trên trời kia. Ta không có một người thầy vì ta có hàng triệu triệu người thầy mà ta đã học được mỗi khi có thể. Điều thiết yếu trong cuộc sống là luôn làm một học trò. Điều này có nghĩa là gì? Nghĩa là có khả năng học hỏi, luôn sẵn sàng học để biết chấp nhận ý nghĩa của vạn vật. Người thầy là người thông qua đó ta bắt đầu học cách học hỏi.


http://thethaovanhoa.vn/133N20090925030920803T133/nguoi-thay-vi-dai.htm

Sunday, September 27, 2009

Chúc Sinh nhật Ng Hiền tròn 19 nhé!>>27.9<<


hihi, Happy birthday to Ng Hiền !
Wish you have 1 year of happiness. 12 months of fun. 52 weeks of gladness. 365 days of success. 8760 hours of good health and 525600 minutes of good luck!
19 tuổi, tuổi chưa là người lớn hoàn toàn, nhưng cũng chẳng là trẻ con nữa. Bước những bước chân đầu tiên vào đời, cái tuổi tự mình làm chủ cuộc sống, cũng có thể gọi một phần nào đó là “lớn”, đã biết tự sắp xếp, tự chịu trách nhiệm cuộc sống cho mình, mới thấy “lớn” không như những mong ước ngày bé.
Thêm tuổi mới, trưởng thành hơn và hãy vững tin để thực hiện ước mơ của mình nhé^^

Friday, September 25, 2009

hey hey! đón sinh nhật tuổi 19 cùng Dương dê..ê..ê..ế..ê..


hí hí, lại 1 nhân nữa bước sang tuổi tiền mãn teen, chỉ còn 365 ngày nữa để hưởng thụ cái thú vui tuổi mới nhớn thôi! 1 năm qua oy, hem bít Dương dạo này thế nào, chứ ngày xưa là vốn nổi tiếng hào hoa nhất nhì lớp, dc cô Anh dạy hóa khen là handsome nhứt lớp hay sao í nhỉ, lúc nào chuyện của Dương cũng là xôn xao là chuyện với các e thui, hịhị. Ng ta nói "hồng nhan đa truân" còn hok bít với con trai thỳ là j nhỉ, cũng mệt gớm. Mong rằng k gây vụ scandal nào hầm hố quá >.< để lọt vào top những cá nhân tiêu biểu đang lên list dài dài trong tít "never give in and never give up" ở dưới kia =.=

Chúc sinh nhật Dương dê (ê ..ê ..ê ..ế ..ê) I don't care ê..ê..ế..ê :-" tuổi 19 vui vẻ naz!
Chúc thêm 1 tuổi mới và nhận ra rằng mình đã "lớn"!

“Lớn” để ta hiểu rằng không có một điều gì có thể dễ dàng như mình mong muốn, cuộc sống là những khó khăn, thử thách, muốn đạt được những điều mong muốn phải cố gắng rất nhiều, cuộc sống không là một món quà tặng mà nó là sự cố gắng hết mình để nhận lấy.

p/s: Trung thu sắp xếp ra đây dc thỳ báo sớm cho mng típ đón hen

Thursday, September 24, 2009

Crayon Physics - Game vật lý xuất sắc


Ai tự tin vào trình độ vât lí của mình nào ???
"Điểm lôi cuốn nhất ở game chính là bạn sẽ được giải quyết câu đố bằng chính trí tưởng tượng của mình. Bạn sẽ được vẽ bất cứ hình ảnh nguệch ngoạc nào mà mình nghĩ ra và thật sự thú vị khi có thể sử dụng chúng để đạt được mục tiêu trong game.Thật sự hiếm có game nào cung cấp cho người chơi sự tự do sáng tạo như vậy."

hehe ko cần thiết phải học giỏi vật lí, giỏi vật lí chắc gì đã chơi giỏi, ko tin ah thử sức đi nào.
http://game.tech24.vn/index.php/mod,links/task,detail/id,7039/Crayon-Physics---Game-vat-ly-xuat-sac.bsg#head/
nói vậy thui, game rất thú vị, giải trí chút khi rảnh rỗi or xả Stress
Cùng khám phá thế giới vật lí ngộ nghĩnh nhá
Game 2D rất nhẹ và ko đòi hỏi cấu hình cao.
link download:
http://www.mediafire.com/download.php?j3gnin3rmmd
đã test

Wednesday, September 23, 2009

Đốt lửa đam mê!

Never give in and never give up!

Cứ coi như đây là bản kiểm điểm đi, phương hướng hoạt động cũng được. Viết ra cho cả nhà phấn đấu :D


Sau khi rời khỏi cổng trưởng THPT, mỗi con chim bay 1 hướng, con nào con nấy như chim nướng. Về đến nhà là vật lên giường :-< nản :))

Cái việc đỗ trượt đại học bỏ qua :-j vì nó chả quyết định gì cả.
và bắt đầu....
Năm nhất...!
Xa nhà
Tự do
Bạn mới
Ảo tưởng
Sai phương pháp
Cám dỗ
Gái gú rượu chè game ghiếc
..........
Thôi kể chả hết đâu, còn nhiều chuyện đen tối nữa ai lại đem ra ánh sáng thế chứ ;))

Kết quả thì nhiều, bi quan là chủ yếu!
1 HVN trượt khoa /:) điểm cả năm 1 nửa là english
2 Hưng đen được tặng giấy mời ;))
3 Chú Đức P giống HVN ;))
4 Thằng GB đeck đc học bổng, ngu thế chứ lị =))
5.6.7.8....... nhiều nhiều khác

đấy là sự thật, phải chấp nhận, phải thay đổi.
Sống là phải có ước mơ. Mà đã mất công mơ thì mơ cái j to to 1 tí cho bõ :))
Hôm nay ngồi nói chuyện với 1 chị 27 tuổi học xong Master (thạc sĩ) bên Pháp, đi hết từ bắc vào nam, đi hơn mười mấy nước trên thế giới, dùng Vaio 2000$, giám đốc gì đó lương tính bằng nghìn :-<
Nhìn thấy ngưỡng mộ, thấy khâm phục, thấy trong mình cháy lên 1 cái j đấy. Phải cố gắng, phải tập trung, phải căng hết sức ra để sau này ngồi mà hưởng với vợ con :))

Nói thế thôi, mỗi người cố gắng mà giành được 1 cái j đó. Đừng sống mờ nhạt thế chứ. Hãy sống đúng nghĩa của nó, không phải là tồn tại. Bạn đang sống! Và chỉ 1 lần thôi!
Đừng hiểu lệch những gì tớ nói, ko phải tớ bảo cắm đầu vào học như điên đâu.

Nếu ai bị học sai ngành , sai trường. Đằng nào cũng vào rồi, nếu chán sao không bỏ luôn cái năm đầu mà thi lại trường khác đi. Không tin vào bản thân mình thế sao?
Đâm lao thì theo lao. Ở cái nước VN bây giờ thì cái bằng đại học nó vẫn có giá lắm.
Nếu không thích học cái (trường, ngành) đấy thì tự học lấy cái nghề, cái nghiệp tay trái, còn ĐH cố mà theo đến khi cầm tấm bằng trên tay. Nhớ rằng ĐH VN ra trường ko làm được cái gì đâu nếu chỉ học ở trường!
Cần giúp đỡ, cứ lên tiếng để mọi người giúp! ko ai sống 1 mình được, dù họ luôn đứng trên đôi chân mình! hiểu đúng nhá, giúp sức, giúp việc, ... kể cả tiền bạc nhưng phải đúng nghĩa. Đừng bảo tao vay 100 đi rượu chè, gái gú, nghe mệt lắm :D
Thôi chỗ nào viết hơi khó nghe thì mọi người chỉnh nắn, đừng có mà chém tao cắt hết :))

Cố lên, sau họp lớp mà thấy mấy chục cái mẹt đỗ ngoài cửa hàng thì vui phải biết =))

Monday, September 21, 2009

Tổ chức đêm trung thu cho mem C2 :D

Đang chuẩn bị chương trình Trung thu tình nguyện cho trường, nghe mấy bài hát mà mềm nhũn hết cả lòng. Nhớ cái ngày xách đèn đi phá cỗ, rước đèn..... ôi xa quá rồi :((
Rút kinh nghiệm từ trung thu rượu chè be bét năm ngoái :)) năm nay lớp mình sẽ làm trung thu đúng nghĩa với bánh nướng bánh dẻo, hoa quả, đèn ông sao, phá cỗ :D Phải thế nó mới phê :-j hết năm nay là hết teen rồi :((.

Dự định đi chơi vào đêm trung thu. Mọi người xuất phát từ 4h chiều (hồi bé đi trung thu toàn vậy :"> ). Cần 1 địa điểm nội thành rộng rãi thoáng mát để phá cỗ ngắm trăng ... cái chỗ gần sân Mỹ đình ấy có được không nhỉ? Mọi người mau chóng cho í kiến để chuẩn bị. T7 tuần sau là trung thu rồi. Kế hoạch cụ thể cần chốt vào cuối tuần này để còn chuẩn bị đồ măm. Ai đi được thì điểm danh để còn tính quỹ mua bánh kẹo hoa quả, nếu ít người quá thì mình sẽ mời thêm khách :D giao lưu đêm trung thu là dễ có thiếu nhi lắm ;))
Mong tất cả mem C2 có mặt đầy đủ :x em Hiền với anh Huy bay ra thì càng ngon :-j em bao ăn ngủ :">

Oh yeah, vì 1 trung thu của những 9x tiền mãn teen >:)
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

QD tổ chức tại sân Mỹ Đình. 4h chiều mọi người có mặt.
ai đi thì rõ ràng, đăng kí để còn ứng tiền trước mua đồ :D

Chém chết thằng Đại đk rồi lại về ĐB

Danh sách:
1> Hưng ngây thơ trong sáng ;))
2> Kim xì tin
3> Thành sắp giáo sư :))
4> Giang bờ tờ xờ
5> Linh sờ ting
6> VQL xờ tờ in :D
7> Huyền cố vấn :-"
8> Anh Phương =))
9> Hồng Anh thong manh
9.5> Thắng cò

10> Hưng đen xmen (dự kiến 8-> )
11> Đức phong ? okie?
12> Trung thể dục =))
13>Vũ Hưng?
14> Huy hot boy? liệu anh có ra kịp =p~
15> Tình đầu gấu? liệu anh có bận bịu với người iêu vào hôm trung thu ? =))
16> Bằng xe tăng? where are you?
17> Hoàng Anh anhxtanh ;;)
18> Tiến tờ?
19> Em LTD lòng vòng?
20> Thằng nhân viên của sếp? chim bé đâu rồi có đc ra tù ko???

Kể ra cũng vài mống. Kim với Linh chuẩn bị mời thêm khách đê nhá >:)


Sẽ liên tục update danh sách. mọi người có thể đăng kí vào chatbox or comment!

Saturday, September 19, 2009

Em và tôi, hai tâm hồn lạc lõng giữa đêm đông

(Blog Radio chuyển thể từ truyện ngắn Bao mùa đông qua tôi vẫn mải miết tìm em của Đình Quang)

Blog Radio - Đêm đông. Gió se lạnh luồn qua từng con phố nhỏ. Cái rét ngọt đầu mùa còn phảng phất đâu đây mùi hoa sữa thơm nồng. Phố đầu đông vẫn nhộn nhịp như ngày thường. Có khác chăng là những hàng xà cừ lao xao rụng lá. Những quán cóc mọc lên nhiều hơn, khói bốc lên nghi ngút. Tôi lang thang một mình trong đêm. Thấy mình trơ trọi, cô độc giữa phố phường tấp nập. Nhiều lúc cũng định ngồi xuống một quán náo đó, nắm trong tay một khúc ngô nếp nướng cho ấm áp nhưng lại thôi. Những hàng quán trông quen mà lại rất xa lạ. Tôi thấy lòng bồn chồn. Hình như tôi đang nhớ em. Nhớ cái dáng ngồi quạt bếp than của em. Nhớ nụ cười ướt đẫm mồt hôi của em rạng rỡ trong ánh lửa bập bùng.

Lúc chiều, anh em trong phòng vừa ngồi ca thán với nhau về công trình sắp thi công. Vừa xa xôi lại vào chỗ khá hiểm trở. Lại lo lắng khi nghe nói năm nay sẽ rét hơn mọi năm. Có gì đâu. Dân công trình là vậy. Dị ứng với mùa đông… bởi vì mùa đông sẽ là triền miên những ngày tháng xa nhà, là lều lán, là cơm niêu nước lọ. Có anh ca thán vì vừa bị vợ giận. Có anh người yêu doạ chia tay. Tôi phì cười. Liệu được mấy bữa. Người ta yêu thì người ta mới giận chứ. Thế là anh em lại quay sang tôi trêu trọc. Mọi người hỏi tôi không buồn sao. Tôi tỉnh bơ. một thân một mình, đi đâu cũng thế thôi. Anh em nhìn tôi ngạc nhiên. Cũng đúng thôi. Tôi về phòng này chưa được một năm nhưng chưa khi nào anh em bắt gặp tôi hẹn hò với một cô gái nào đó. Với tôi chỉ có công việc mà thôi.

Ấy thế mà giờ đây, tôi nhớ em da diết. Mấy năm nay, tôi lấy công việc để quên đi hình bóng của em. Tôi chọn những chuyến đi công tác để xa thành phố này, xa nơi và em đã quen nhau. Hành trang mà tôi mang theo là nỗi nhớ em đã in hằn thành vết thương trong trái tim tôi. Tôi thích cái cái cảm giác ngồi một mình trong gió rét, ở một nơi hoang vu nào đó để cái lạnh làm trái tim tôi băng giá, vết thương sẽ bớt đau hơn. Để bóng hình em tan đi vào sương khói. Nhưng những lúc về qua con phố cũ, nơi em đã từng ngồi đó, nướng những bắp ngô cho khách qua đường, lòng tôi lại trào dâng một nỗi khắc khoải khôn nguôi. Kỉ niệm ngày đầu tiên tôi gặp em lại ùa về. Đẹp đẽ và day dứt…

Tôi quen em bốn năm về trước,

Đó là một buổi tối mùa đông…

Tôi lững thững bước ra khỏi quán rượu khi bữa tiệc đã tàn. Hơi men làm tôi chuyếnh choáng. Đầu óc quay cuồng, trống rỗng.

Friday, September 18, 2009

Điều giản dị

Hơn 10 giờ đêm, anh mệt mỏi bước lên được căn hộ tầng 10 của mình. Chợt sững người, dưới ánh sáng vàng vọt ở hành lang, người bạn cũ thời đại học đang ngồi nhẫn nại chờ đợi. Cuộc gặp sau gần chục năm xa được anh đón nhận bằng câu hỏi:

_ Lâu nay biến đi đâu thế, chắc nhân dịp gì mới ghé?...

Bạn làm nghề đi đo đạc địa chính thay đổi địa điểm công việc nay đây mai kia, mà chỉ toàn ở ngoại thành thôi, chẳng mấy khi gặp bạn gặp bè.

_ Lâu quá không có tin tức gì về bạn bè, tao nhớ tụi bay, thế là bắt xe ôm đi mấy chục cây số về đây, chờ đã hơn hai tiếng đồng hồ rồi.

Gợn lên trong anh một cảm giác có lỗi. Cái cảm giác của những kẻ sống thu mình ở thành thị quá lâu, bị bao chặt bởi một kiểu sống theo quan hệ mùa vụ, nhân dịp... Bạn bè, đồng nghiệp đến thăm nhau cứ "hẹn có dịp rảnh...", để rồi chỉ sau vài chục phút lại gặp nhau trong quán nhậu rỉ rả, lại cười chào và như chẳng có lời hẹn đã qua. Thậm chí dạo anh mới đi làm, một đồng nghiệp còn khuyên rất chân thành:

_ Nếu các sếp không mời thì chớ tự tiện đến nhà thăm, kẻo không lại bị cho là dòm ngó hoặc là đến để tâu hót, nịnh nọt....

Những định kiến cứ như vây bọc những con người thị thành...

Cái bắt tay của bạn bóp thật chặt dứt anh ra khỏi những suy nghĩ miên man. Thế là bạn đi... Anh ngồi bệt xuống chỗ bạn vừa đứng lên, lại miên man: Giá mà người ta luôn có thể đến thăm nhau với một lý do giản dị như thế, vì còn nhớ về nhau...

Hoathuytinh.com

A simple story :D

Có 1 anh họa sỹ nhưng không được thành công cho lắm, luôn bị mọi người chê bai về các bức tranh anh vẽ.

Người cha thấy con buồn liền bảo:
- Ngày mai con hãy mang 1 bức tranh để ngoài đường và kèm theo 1 bản nhận xét, nội dung bản nhận xét chỉ là " nếu bạn thấy bức tranh rất tệ thì chỉ cần ghi chữ rất tệ, nếu bạn thấy bức tranh đẹp thì chỉ cần ghi chữ đẹp"
Rất nhiều người đi qua xem và đánh giá "rất tệ"
Cuối ngày anh họa sỹ mang bức tranh và bản nhận xét về với rất nhiều đánh giá là " rất tệ"

Người cha lại bảo:
- Con hãy đặt lại bức tranh đó ngoài đường với nội dung bản nhận xét được thay đổi và kèm theo 1 cái bút cọ " Theo bạn bức tranh này thế nào, nếu rất nó xấu hãy chỉ ra nó xấu ở chỗ nào, nếu được vui lòng sửa nó theo ý bạn"

Cuối ngày, kết quả là không còn nhận xét nào cả.

Người cha bảo con trai:
- Con thấy chưa, chê bai là bản tính của con người, mỗi người đều có 1 ý kiến khác nhau, họ luôn sẵn sàng và tìm ra điểm để chê bai người khác nhưng khi bảo họ làm nó tốt hơn thì phần lớn lại không thể.

Wednesday, September 16, 2009

Làm sao để học tốt tiếng Anh?

Viết 1 tí :D đừng ai ném gạch nhé :p

The beginning is always today.
Mary Wollstonecraft

Thấy câu này trên trang lớp mình. Thấy hợp nên cho vào luôn.
Vì sao bạn vẫn lẹt đẹt với điểm số tiếng Anh của mình? vì sao phải bỏ 1 đống tiền ra để đi học tiếng Anh?... hàng ngàn câu hỏi vì sao :D?
Vậy vì sao tớ học được tiếng Anh. Sau đây là vài dòng chia sẻ kinh nghiệm ;)

I. Đam mê ;)
Làm cái gì mà có đam mê thì chắc chắn bạn sẽ thu được kết quả. Có thể là lớn, có khi là rất lớn :))
Cái này tùy từng người.
Hãy nhớ ;) đam mê khác với sở thích! Nếu bạn không có đam mê với môn Tiếng Anh? không sao, đọc tiếp đê :D

II. Mục tiêu!
Mục tiêu luôn là điều bạn cần ở mọi lĩnh vực. Nếu không có mục tiêu, bạn sẽ chả đi đến đâu cả. Cuộc đời không có mục tiêu? dật dờ ở đâu cũng không ai rõ nữa :))
Chọn mục tiêu học tiếng Anh của bạn xem:

i- Kiếm phẩy cao, điểm 10 -> đây là mục tiêu củ chuối nhất tớ từng biết!
2- Mở mang kiến thức! thử tưởng tượng xem nếu bạn có thể đọc được những cuốn sách tiếng Anh, đọc nội dung các website viết bằng tiếng Anh? Sách viết bằng tiếng Anh rất đa dạng, nhiều chủ đề, viết khoa học, dễ hiểu......... mà không phải lúc nào cũng tìm được ở sách Việt!
(Sách VN = 1/n sách viết bằng tiếng Anh n= số 8 nằm ngang =)) )
3- Đơn giản hơn là hiểu các bài hát tiếng Anh! xem phim bằng tiếng Anh. Thử nghe 1 bài hát tiếng Anh hay( phần giai điệu thôi) rồi tìm lời của bài hát. Hầu hết đều rất ý nghĩa và hay tuyệt vời >:)
4-Đi cưa gái ;)) 1 trong những phương pháp dễ tiếp cận các bạn gái nhất và dễ gây ấn tượng nhất là học giỏi Tiếng Anh. ;))
5. Cho công việc, cho tương lai! sớm muộn gì cũng phải học :-j sao không học từ bây giờ :))

Tớ đã thích eng bởi lí do 2 và 3 ;) chơi game thì cũng phải biết là đang chơi cái j chứ :D

III. Đã chọn 1 mục tiêu, điều tiếp theo bạn cần là chăm chỉ!
Không phải thần đồng, không phải thiên tài, không có đam mê nhưng nếu chăm chỉ bạn vẫn có thể thành công.
Có chăm chỉ là có tất cả ;))

IV. Phương pháp học đúng?
Không có gì là đúng cả :-j hợp với người này sẽ có thể không hợp với người khác, nên đừng có áp đặt người khác lên mình.
Riêng tớ từ ngày mới học TA đã được rèn rất gắt : Chép từ mới!
Phải gọi hồi đấy coi đây như đại nạn :)) mỗi từ phải chép đi chép lại mấy chục lần, kín vở.... nhờ thế mà vống english cơ bản luôn full. Còn lại chỉ việc đắp thêm thôi :D
Nếu đã học tiếng anh hãy nhúng mình vào môi trường toàn tiếng Anh. Nghe nhạc , xem phim, đọc sách... english hết xem. Sớm muộn gì chả giỏi :))
Tài liệu thì rất nhiều. Khuyên nên dùng mấy quyển xxx. in use rất hay. Nếu cần tài liệu thì liên hệ tớ. Hehe.

Có 4 kĩ năng nghe, nói , đọc , viết. 2 kỹ năng đầu do luyện ít nên khá yếu. Cần bù đắp thêm bằng việc nghe hát, phim và tập giao tiếp.
Nếu mọi người tháy thú vị , mấy hôm nữa sẽ post 1 bài về pp học nghe tiếng anh hiệu quả :D


Vài dòng lẩn thẩn mong ko bị ăn tẩn :D

Bao giờ mới trở thành đàn ông?

Lên năm tuổi, anh bảo tôi: Mày đếch phải con trai vì hay khóc nhè. Tất nhiên là tôi không đồng ý. Từ đó tôi không khóc nữa, cho dù có ngã xầy da, xước đầu gối thì tôi nhất quyết không khóc.

Cũng có lần đi nhổ răng bị tiêm vào lợi đau quá, nhưng tôi chỉ chảy nước mắt thôi chứ không kêu rầm trời như mấy đứa con gái vào trước.

Đàn ông con trai mà! Thế rồi tức tốc chạy đi tìm khoe với anh bạn rằng mình đã thành đàn ông như thế nào. Anh cười khẩy, bảo tôi vẫn chưa phải là đàn ông. Phải học toán giỏi hơn bọn con gái thì mới là đàn ông.

Từ năm lớp 1, tôi đã lao vào học toán như điên. Đến năm lớp 4, tôi giải được những bài toán cải cách mà mấy cậu bạn tôi cũng phải bó tay. Ấy mà cái môi anh vẫn cứ trề ra mới lạ chứ. Anh bảo: Nếu không biết chơi những trò của con trai thì làm sao gọi là con trai được. Vậy là chương trình phấn đấu để trở thành một thằng con trai thật sự của tôi lại bị thay đổi chút ít.

Đến năm học cuối cấp hai, tôi đã có thể song phi cao tới bàn cao quá đầu bọn con trai cùng lớp. Chơi ném loong thì hất tung cái ống bơ sữa bò lên tận đầu phố. Bổ vỡ đôi hơn chục con quay của bọn bạn. Mặt anh vẫn lạnh lùng. Đàn ông thì phải gánh nước thay bố mẹ chứ. Ai đời nhà có con trai mà cứ để bố mẹ đêm nào cũng thức đến ba, bốn giờ sáng để kẽo kẹt gánh nước thế bao giờ?

Đến khi học cấp III, tôi khoe nhà mình đã lắp đường ống nước Hà Lan, không còn phải gánh nước nữa. Nhưng, anh bảo tôi vẫn đếch phải là đàn ông. Làm đàn ông thế nào khi mà chưa có bạn gái? Ôi cái sự dễ hiểu thế mà sao tôi có thể quên cơ chứ?

Nhưng khốn nỗi, muốn cưa cẩm con nhà người ta thì phải có xe cộ, tiền tiêu đàng hoàng. Chương trình của tôi được hoạch định gói gọn trong năm năm. Bỏ học đại học, học tiếng Anh cấp tốc để xin việc. Lao vào làm ngày làm đêm, đặng đổi được chiếc xe cuốc cọc cạch thành cái xe máy. Đích đến của tôi đang ngày càng rõ nét...

Đưa thiếp cưới đến nhà ai thì ngại chứ đưa đến nhà anh, thậm chí tôi còn thấy vui là đằng khác. Anh không hề mất cảm giác: Đàn ông cái con khỉ! Đã có nhà riêng chưa đòi làm đàn ông?

Hơ... cái này thì tôi chưa hề nghĩ đến. Vốn đơn giản, tôi định rằng nếu nhà chật thì vợ chồng cứ thuê nhà mà ở chứ cần gì mua. Anh bảo, thế hai mươi năm nữa con cậu nó khoe với bạn nó là bố nó vẫn đi thuê nhà để ở, nhưng vẫn là người đàn ông chân chính à?

Ôi trời, sắp có sự vui mà đầu óc tôi vẫn cứ mụ mị cả đi. Trong đám cưới, tôi vẫn cười để chụp ảnh nhưng ai cũng tưởng chú rể nhớ người yêu cũ nên buồn quá, mặt rầu rầu như có đám.

Hai mươi năm lấy nhau là hơn bảy nghìn ngày vợ tôi phải đi ngủ trước để tôi hì hục đến sáng sớm mà làm việc - mọi người gọi là "cày" - để kiếm tiền. Trong nhà, chồng báo về thông tin nhà đất nhiều đến độ, cứ ba tháng một lần, vợ tôi lại gọi hàng đồng nát vào bán. Cũng đến một ngày, tôi mời anh chị đến mừng tân gia. Ngày mà tôi chắc mẩm anh phải công nhận với tôi rằng trở thành người đàn ông thực sự không phải là điều không tưởng đã đến..

Rượu đã ngà ngà, anh giơ cao chén, chúc tôi: Chúc cô chú mau dựng vợ gả chồng cho cháu. Một người đàn ông thực sự phải sớm lo chu toàn cho con mình chứ. Miếng thịt gà trong mồm tôi như nghẹn lại. Không hóc xương nhưng nước mắt giàn giụa đến nực cười.

Đến bây giờ tóc tôi đã muối tiêu, tóc anh đã phải đi nhuộm nhiều lần. Thỉnh thoảng anh vẫn đến thăm tôi làm vài ván cờ. Thỉnh thoảng anh lại hỏi tôi, thế đã nhắm được cái nhà nào cho thằng cả chưa? Thế đã xin được cho thằng cháu nội đi học mẫu giáo chưa? Thế hai vợ chồng đã định làm gì khi về hưu chưa?

Đàn ông, đàn ang thì phải lo lắng được cho con cháu chứ. Tôi thủng thẳng nói, làm đàn ông thế quái nào được hả anh? Lo thế thì lo cả đời. Anh lại cười đắc chí, thế nhé, thành đàn ông thế đếch nào được? Trong khi phụ nữ cứ đẻ con xong là thành đàn bà. Làm đàn ông thì còn lâu.

Đúng lúc ấy, thằng cháu nội nó mải chạy, vấp ngã lăn ra sân. Cả hai lão già ngoảnh đầu lạnh te: "Đàn ông con trai thì phải tự đứng dậy chứ nằm đấy mà khóc à?"

Làm đàn ông khó thế đấy, bạn có thể phải phấn đấu cho đến hết cả cuộc đời để có thể trở thành một người đàn ông đích thực! Trong phần còn lại của thế giới trừ phụ nữ ra thì còn hai loại người, đó là những người đàn ông và những thằng ngốc. Khác nhau ở chỗ người đàn ông thì dám nói và chịu trách nhiệm trước lời nói của mình, còn thằng ngốc thì không! Thật đơn giản, vậy bạn muốn làm người đàn ông hay là thằng ngốc!

Saturday, September 12, 2009

Chúc mừng sinh nhật Tình đệ đệ! >>12-9<<


Entry gởi đồ đệ! hãy tận hưởng tuổi teen cuối cùng đi nhớ! có lẽ nên đọc "những điều cần làm trước tuổi 20" và thấy mình đã đạt dc kha khá đấy chứ, cơ bản như đỗ đại học và có ng iu! ối kẻ mơ mà k nổi! Coi như đã vượt mặt sư phụ khoản này =((!
Chúc sinh nhật tuổi 19 vui vẻ!Cầu dc ước thấy naz!
Chỉ có 1 mong muốn nho nhỏ là mau giới thiệu bạn í cho cả nhà bít chứ, đưa ảnh sư phụ post lên kũng dc =)), sau mời bạn í về đây nấu cơm trổ tài đãi cả nhà sư phụ nhá!hoho
p/s: có ng bảo trông ảnh đồ đệ kia nhang nhác oppa "Lee Dong Chul" ;))
http://vn.myblog.yahoo.com/quekemhanhphuc_ohyeah
vào đây đọc típ nhá^^

Khalil Fong-Nothing's gonna change my love for you



Nghe lạ, Clip được. Từ trước đến giờ rất thích NGCML4u nhưng chưa ngó được cái clip nào.

Ý nghĩa số lượng bông hồng - cho những con gà C2

Các chú đọc đi cho đỡ ngố (me too :"> )

Các cô đọc đi cho đỡ tồ =))


1 bông hồng: Trong trái tim anh chỉ có mình em
2 bông hồng: Thế giới này chỉ có hai chúng ta
3 bông hồng: Anh yêu Em
4 bông hồng: Đến chết anh cũng không đổi lòng
5 bông hồng: Yêu em tự trái tim

6 bông hồng : Hãy tôn trọng nhau , yêu nhau và tha thứ cho nhau
7 bông hồng : Anh luôn thầm yêu trộm nhớ em
8 bông hồng: Cảm ơn sự quan tâm khích lệ của anh
9 bông hồng: Em yêu Anh mãi mãi
10 bông hồng: Tình đôi ta thập toàn thập mỹ, không gì phá nổi

11 bông hồng: Thế gian này chỉ có mình em
12 bông hồng: Tình yêu của anh nối dài theo năm tháng
13 bông hồng: Hãy giữ lấy tình hữu nghị
14 bông hồng: Tượng trưng sự kiêu ngạo
15 bông hồng: Em có lỗi với Anh

16 bông hồng: Tình yêu đầy sóng gió
17 bông hồng: Tình tan vỡ không gì cứu vãn
18 bông hồng: Chân thành và trong sáng
19 bông hồng: Hãy nhẫn nại và chờ đợi
20 bông hồng: Anh yêu Em bằng cả trái tim

21 bông hồng: Một tình yêu chân thành
22 bông hồng: Cầu mong anh gặp may
25 bông hồng: Cầu chúc em hạnh phúc
30 bông hồng: Hãy tin vào duyên số
36 bông hồng: Lãng mạn

40 bông hồng: Thà chết không xa nhau
50 bông hồng: Không hẹn mà gặp
99 bông hồng: Không bao giờ phai nhạt
100 bông hồng: Anh yêu em trăm phần trăm
101 bông hồng: Yêu... yêu em vô cùng

109 bông hồng: Cầu hôn
365 bông hồng: Ngày nào anh cũng nghĩ đến em
999 bông hồng: Mãi mãi đắm say
1001 bông hồng: Mãi mãi bên nhau!



~~~~~~~~

Bài này bạn nào thích share thì gửi link blog đi nhá >:P

Thursday, September 10, 2009

Lần đầu đi... 'phượt - Xong mà tiếc nhá b-( bảo để tiền đi chơi thì lại ăn !

http://nhacvietplus.com.vn/vn/museum/26575/index.aspx

Bạn nghe Blog Radio thân mến! Có một phần không thể thiếu trong đời sống của các bạn trẻ hiện nay, đó chính là những chuyến du ngoạn, khám phá những vùng đất mới. Và theo ngôn ngữ của những người trẻ yêu sự chuyển động đó là những lần đi phượt. Hôm nay Blog Radio mời các bạn cùng thả hồn theo những cung đường một blogger ghi lại vào lần đầu tiên đi “phượt” trong cuộc đời của mình. Mời các bạn lắng nghe, cảm nhận và cùng chia sẻ cảm xúc:

Hà Nội 30 06 2k9

- Êh thằng kia! Mày đi đi, hèn thế! Mày phải đi đi, cứ quanh quẩn ở cái đất này mệt người. Mày hèn thế!

Hắn đã nghe thế, thộn mặt ra và… nóng gáy! Lần đầu tiên có người nói hắn hèn. Bảo hắn ngu còn quen nghe chứ bảo hèn nghe khó chịu cực! Nhưng mà…

- Nhưng nhưng cái gì? Mày ở nhà làm gì? Mày sợ cái gì? Gái à? Mày không thoát ra được hay sao? Cứ đi theo tao, mày không phải lo gì hết!

...

Biến cố cuộc sống ném hắn vào Sài Gòn, sống quăng quật, nhét gọn mình vào bóng tối khó ở, không buông tha. Thế mà cuối cùng hắn vùng vẫy để ôm lại cái đất Hà Thành này. Sinh ra ở đây, hắn đã khóc khi mình rời xa nó để rồi quyết về lại Hà Nội với ánh mắt cảm thông của bè bạn. Sống vẩn vơ qua ngày đơn côi, tôn thờ Hà Nội, lang thang với nó, cốc cafe nóng ngày càng đậm đắng, bè bạn ru hắn như thể đang mãn nguyện...

Hay nhỉ! Tự nhiên đi tới nơi khỉ ho cò gáy, mệt nhoài người có gì hay?” - Hắn lẩm bẩm mong mưa đi để khỏi phải rời nhà, đỡ hành xác. Hắn thích nằm dài co gối...

- Mày xong chưa? Nhanh lên, tao chờ mày ở cafe... mày ra ngay đi!

Thế là đi đấy!

- Mày đi theo tao nhé! Đi sau tao một đoạn... đừng đi gần... tao sẽ đi chậm thôi!

Thế là lao đi đấy...

Tiếng gió ù ù, đường bụi mù, hắn vừa đi vừa sợ. Sợ quốc lộ lắm tai nạn!

“Tự nhiên phải đi, bực mình!”


… Đường dài thêm một đoạn rồi vắng tênh. Thích ra phết rồi đấy! Mát mát, Hắn vặn ga vọt lên nhưng giật mình phanh, không dám vượt. Ít ra hắn cũng ngoan, không húng. Người bạn đồng hành vẫn vù vù đi trước cứ như thể không có hắn đi phía sau. Vội vàng bám theo, đầu nghĩ miên man mà mồm vẫn lẩm bẩm hát...


Con đường ngoằn nghèo bám chân sườn núi như dải lụa hồng sáng lóa vắt qua những ngọn núi xù xì âm u xanh. Cây ghé đất mọc xô lên từ ngang vách núi mở ra khoảng không gian thoáng đãng và đầy gió.

Thành phố im lặng sau lưng hắn xa lắm!

Vụt qua vài phố huyện, rải rác những cánh đồng rộng mở trả lại sự yên bằng, hắn bắt đầu thấy mờ mỏi, tay lái rung rung, hai đầu gối tỳ ép vào bình xăng tê tê như mình đã đi vài trăm cây số...


Họ dừng lại ở một mảnh phố lộ có dãy nhà so - le nhau lúp xúp. Bỗng thèm một cốc nước thật ngọt như thể sự ngọt ngào trong hắn đang trôi tuột xuống đáy bình xăng vừa tỳ chân lên, lao vào môtơ máy rồi thổi phì phì ra sau bô.... Nóng, thèm đá mát nữa dù trời lạnh ẩm ướt. Gió giãi ra từ ngõ ven tường ngoài phố hỉ hả phả vào mặt. Khịt mũi, thoạt trông có vẻ hắn bắt đầu mơ hồ quện vào cung đường này, thoát dần ra khỏi không gian kín.

Hắn lựa lời hỏi:

- Cứ đi thế này hả anh? Bao giờ đến?

- Còn xa mày! Thèm cafe ghê đi được! Tẹo tao với mày đun café uông cho chất nghệ… ngon cực!

Hắn không hiểu ý, lờ đi rồi tự nhiên nghĩ về Hà Nội… Mọi người chắc đang kéo nhau ra đường, càng cuối ngày sẽ càng đông đúc, vỉa hè cafe trong Hắn là thú vui xa xỉ đến nhẹ nhàng!

- Sắp đẹp rồi đấy! Đi qua còn đèo này! - Người đồng hành hỉ hả - Đi thôi không muộn, nhanh lên thằng kia mày cứ ngồi ì ra đấy bao giờ mới đến?

Tiếng xe vọt đi, để lại sự yên ả cho con phố này. Hắn ngoảnh lại nhìn, cố ghi hình ảnh đó: yên lành, thấp nhỏ sau lưng, mơ hồ ngấm nhẹ!

Lên đèo nào!

Cắm cúi đi theo làn sương tản lên cao mờ mờ, tai bắt đầu ù ù, hắn lắc lư nguời khoái khoái. Đường vãn, xe đi nhiều, hắn nhả vài tiếng còi xem tai mình có rõ không. Bọn trẻ con đang ngồi bên đường ngoái cười toe, vẫy tay, mắt hấp háy reo vui. Thẳng người lên nào, ưỡn ra một chút rồi vẫy lại chúng. Thích thật! Rõ ràng có cái gì đang thoát ra trong đầu hắn, nhẹ thở làm chủ tay lái vững vàng hơn.


Đó! Xa xa, một đám người đi lướt thướt, lớn bé lùi lũi mặc đồ tối thâm. Ôi, a người dân tộc này, bàn chân lấm bùn ướt, họ đẹp ngoài tưởng tượng. Hắn bắt đầu nghĩ đến cái máy ảnh mình đang đeo ngày trước chỉ dùng chụp phố cất trong tủ khô, suốt ngày lau mới, nâng niu...

Tiếng reo trong lòng cứ cờn lên cho đến khi Hắn tròn xoe mắt vì gặp cảnh vật khởi đầu cho tình yêu mới - một mối tình thật, không sốc nổi… Chả phải nói, họ đều khựng xe lại, đặt nhanh chân xuống đất hể hả nhìn:

- Đẹp không mày?

- Đẹp thế này á!

- Chứ còn gì. Thích không...?

Hắn trả lời bằng cách cười hì hì, mắt híp lại, hình như tâm hồn đang nhảy nhót.

Bóng núi cheo leo cả một vùng xanh im, đẹp mơ màng. Ập vào mảng cây lá non bóng mỡ cạnh mảng hoa lắc lắc theo gió đầy ắp những mái nhỏ nhô lên trộn nối với nhau. Mắt hắn chuyển động theo vòm cây, mũi hít ngửi theo mùi toả ngát. Trong đầu Hắn bây giờ chi chít những cảm đẹp đang rôm rả nối đuôi nhau nhét vào vùng u mê đã để quá lâu trong óc...


- Chụp ảnh đi mày! Sướng nhé, đi đúng lúc đẹp nhất, đi tiếp còn đẹp hơn! Cái đầu mày không đi thì không thoáng ra được. Ở nhà loanh quanh gái mú mệt đầu. Đi vài lần nữa mày thế nào rồi về cũng bỏ gái!

Người bạn đồng hành cười ha ha, tiếng nói chọc thẳng vào tự ái của hắn. Như mọi lần là hắn xị mặt ra ngay nhưng lần này khác, hắn thấy cũng đúng đúng, đẹp thế này phí thật. Kéo máy ảnh ra rồi hắn nói:

- ... biết đẹp thế này thì …

Hắn chưa kịp nói hết thì bạn đồng hành chặn lại:

- Mày bố láo bậy bạ! Những chỗ này không được nói tục. Chụp ảnh đi rồi về bỏ gái ha ha ha!

Họ cười vang lên nỗi sung sướng tràn ngập....

Dừng lại thêm lúc nữa, người đồng hành lôi chai nước ra uống rồi chỉ bảo hắn mấy điều chú ý khi đi tiếp. Hắn tròn mắt nghe ra thuyết phục lắm... vui vui…

Trời lạnh! Buổi trưa mà trời xam xám, vẫn còn sương nhòa khen khét bò dài từng làn theo cong núi. Hoa tưng bừng nở như công tắc điện mở cho lòng Hắn chan hoà lóng lánh... ấm áp, nô nức hơn như thể len tay vào áo mới tinh tươm ngày xuân tết ngập hoa... Cứ đi thế này thích thế, cảnh vật cứ đóng mở liên hồi dập dìu cảm xúc. Miệng hắn lẩm bẩm rộn ràng hát.


Đi một quãng hắn mới thấy mình bị bỏ lại sau xa hẳn, ré ga, mắt híp, cười ầm. Liếc nhìn hai bên đường những luống hoa bản ngọn lá xanh mới trải thành tấm lụa nhiều màu. Cắm cúi đi thêm một lúc là gặp một thảo nguyên lớn. Từng cơn gió hanh cuộn lên bờ triền và tuột xuống mặt đường lào xào nghiêng ngả những đám lau cao rồi ù qua tai hắn rít lên.

- Ê cà phê, mày..đói chưa? Tao buồn ngủ quá... cà phê đê rồi tẹo ăn cái gì. Lao xe lên đây đi! Tao hay ngồi ở đây, thích cực!

Mảng đồi mềm nhũn được sới lên để chen bụi cây theo hàng thi thoảng chêm vài bụi hoa nhỏ xinh xắn sáng màu...

- Ấm đây, nước kia mày đi kiếm tao 3 hòn đá nhỏ bắc bếp đun nước đi... cà phê đây... đường đây.. cốc thìa… cồn này, tao đi ra đây một tẹo!

Người đồng hành xách máy ảnh đi thẳng lên phía trên một đoạn xa, đứng thẳng lưng huýt sáo, thả cả hồn và nước vào thiên nhiên. Hắn cười xoà rồi cũng đủ thông minh để nổi lên đám lửa nhỏ rồi úp cái ấm lên coi ngọn lửa xém quăn cỏ thơm mùi ngậy ngậy, bóc gói cafe sẵn không đường thả vào cốc, cầm gói đường giấy vẩy vẩy tay ngồi thụp xuống chờ đợi hít hà cái khoảng thoáng đậm đà chất thơ này.


Lôi trong túi loa nhỏ gài pin rồi cắm ipod vào hắn cúi mặt chỉnh chỉnh rồi quay sang cười toe ré lên bảo Hắn:

- Trông mặt mày cứ ngu ngu, mệt hả? Mệt không… nghe nhạc đê, lên đây nghe...để tao bật cho mày nghe… bài gì nhỉ...

Tiếng loa bắt đầu lẹp bẹp, nước sôi thổi phù phù, nhấc nhẹ nắp ấm lên thấy lục bục nổi tăm phun lên nóng bỏng tay…

“… Trời ươm nắng cho mây hồng...

Mây qua mau em nghiêng sầu...”

...

Ngả người xuýt xoa, cốc cafe nóng thơm ươm mũi... vị đắng tan vào lòng trống rỗng thư thái. Thích nhỉ! Mê đi như kẻ khuya rồi mất ngủ, tai ong ong hưởng nhạc nửa mơ nửa tỉnh…


Hà Nội lúc này đang là những con phố chen chúc, ngoắt nghéo, người xe lèn nhau, tiếng còi inh ỏi đọng chặt vào bờ tường. Hè đường kéo những đụm rác xuống cuối phố, quán xá thì nhòm nhau vang lên rầm rầm buôn chuyện, chát bự bụi bẩn vào mặt người hít khói...”

- Hà Nội “phì phò” anh nhỉ! - Hắn mở mắt rồi liếc hỏi..

- Mày vẫn phải sống với cái “phì phò” đấy thôi! Đi thế này mày sẽ ngộ ra nhiều điều, về nhà sẽ thấy mọi cái dễ dàng hơn, đầu óc thoát ra làm cái gì cũng tốt. Làm như điên rồi để cuối tuần phi lên đây thả mình vào thiên nhiên. Thích không mày?

Thích chứ!

Thích ơi là thích…
Cho đến lúc này ngồi đây hắn vẫn nhớ như in những câu nói đó, cảm nhận rồi thiếp đi.


Đó là lần đầu tiên hắn rong ruổi theo những cung đường, tận hưởng cuộc sống theo cách khác hẳn. Thấy yêu đất nước mình hơn! Con người, tình thân, ý nghĩa… Người bạn đồng hành còn nói với hắn điều khác nữa.

Bạn trẻ nên đi, đừng hèn…Ừ, đúng rồi hắn đã đi và không thấy mình hèn nữa!

Đi thôi nhỉ! Cảm xúc này… lang thang…

Tuesday, September 8, 2009

Yêu có cần phải nói?

Nếu bạn thuộc về phái đẹp, bạn thích thầy giáo trẻ trung trên giảng đường, bạn có nói với thầy không ? Nếu bạn thuộc về phái mạnh mẽ, bạn thích cô giáo trẻ đẹp trên giảng đường, bạn sẽ làm gì? Đôi khi Yêu, có nhất thiết phải nói ra không?

John, anh chàng người Mỹ gốc Hoa đang thơ thẩn với bản nhạc viết dở, bỗng bị cô giáo gọi lại bằng câu hỏi: John, trong giờ học của tôi, bạn có thể ra ngoài nếu bạn không muốn nghe, nhưng nếu bạn đã ngồi trong lớp rồi, hy vọng bạn có thể tập trung vào bài giảng, bạn nói tôi nghe: Thế nào là tĩnh mạch? Thế nào là gây mê?

- Okie, thưa cô, Tĩnh mạch ư? – Một con sông trôi nhẹ nhàng trong sinh mệnh, mãi mãi chỉ hướng về nơi cư ngụ của trái tim.

Gây mê ư? – Một khi nó thành họ hàng với thần kinh cảm giác, thì tất cả những lời ngọt ngào của bạn sẽ làm đông cứng những đau đớn của ca mổ kinh hoàng.

Cả lớp ồ lên kèm theo tràng pháo tay giòn dã, và kể từ đó John đã gây đc thiện cảm với cô giáo của anh.

John là học sinh lớn tuổi nhất trong lớp, so với các bạn trong lớp, có lẽ anh lớn hơn đến cả gần chục tuổi, lí do anh vào đại học với số tuổi như vậy là vì trước đây anh có làm việc cho gia đình về vài việc lặt vặt, có liên quan đến Y tế, sau này thấy cần có cái bằng để kiếm sống nên anh quay về quê hương của Mẹ, nơi anh sinh ra và lớn lên tại đó chỉ có 8 năm để học tiếp lên đại học.

Quay lại Trung Quốc sau bao năm xa cách, anh cảm thấy nó xa lạ, phần vì xa nó đến nay đã bao năm rồi, những kí ức tuổi thơ bên sông Trường Giang tuy vẫn còn đó nhưng không đủ để làm anh luyến tiếc khi xa và bồi hồi khi quay lại, phần vì trong anh, có lẽ Mỹ mới là quê hương của anh. Trong người anh mang 2 dòng máu, nên anh thạo cả 2 thứ tiếng, tiếng Hoa của anh phát âm tuy không đc chuẩn nhưng mỗi khi anh phát âm ra câu nào là mọi người đều khen nghe thật ngộ nghĩnh, có chút gì đó bồng bềnh, một chút gì đó tinh nghịch, một chút gì đó bay bổng...

Trong mắt mọi người trong lớp, John là một đàn anh tuyệt vời, vì mỗi khi trường có tổ chức văn nghệ, John luôn đứng ra lo toan từ đầu đến cuối, bản lĩnh của anh đc thể hiện qua những bản nhạc piano, hay những bản dương cầm, hay những bản ghita mượt mà, êm đềm… Kết hợp với tính hài hước của anh là những bài thơ tinh nghịch nhưng sâu sắc và trơn tru, bóng bẩy. Một sinh viên Y như anh có đc những bản lĩnh đó, quả thật đáng nể.

Một buổi chiều ngồi trong lớp tự học, cái lạnh của mùa đông khiến John chỉ muốn ngủ như những chú gấu mèo, co mình trong lớp áo khoác dày cộp, nghe nói hôm nay có tuyết, nhưng hình như chưa rơi. Ngồi bên cạnh cửa sổ, John ngắm những chiếc lá vàng rơi là là trên mặt đất, bảo vệ trường quét hết lớp này đến lớp khác, cây về đông dần dần trơ trụi, nhưng vẫn còn xót lại những chiếc lá chưa muốn lìa cành. John ngẫu hứng lấy máy ảnh và bước ra con đường giữa trường chụp vài kiểu. Phía trước mặt là một bóng dáng có chút gì đó quen thuộc, có chút mơ hồ, có chút không chắc chắn rằng bóng dáng đó đã có 1 thời làm John xao xuyến.


Bóng dáng ấy, hình như có một thời làm anh xao xuyến ( Ảnh: Deviantart)

- Xin lỗi, cảm phiền một chút, tôi đang chụp một bức ảnh .....

- Ồh xin lỗi, tôi không biết ....


Người con gái quay mặt lại và đi sang một bên để John chụp, John bỗng nhận ra, đó là cô giáo của 2 năm trước, cô giáo đã làm John một thời chăm chỉ để có đc kết quả xuất sắc trong kì thi chọn của trường.

- Cô Trương! Cô còn nhớ em không? – John tươi cười và hỏi cô giáo, đôi mắt lóe lên niềm vui hớn hở.

Cô ngoảnh mặt lại …
- Em là... À, cô ngập ngừng rồi àh lên một tiếng và đi lại về phía John. – Là John, anh chàng Hoa Kiều, đúng không?

- Vui quá, cô vẫn còn nhớ em à?
John cười ha hả vì vui sướng

- Nhớ chứ, John ngày đó thật xuất sắc mà.

- Cô vẫn dạy ở khu trường này hay sang dạy bên trường mới rồi?

- Thi thoảng chạy đi chạy lại, lúc thì bên trường cũ, lúc thì bên trường mới, em dạo này học thế nào???


- Vẫn vậy, thảo nào trường không to mà hai năm nay không gặp cô đâu cả.

Cô giáo mỉm cười, vuốt nhẹ mái tóc bị gió thổi làm rối lên một khoảng.

- Ồ, tuyết rơi rồi, cô có thể chụp với em một kiểu ảnh không?


John cảm thấy thật vui vẻ vì người con gái đó bỗng dưng lại xuất hiện trong cuộc sống của anh, hàng cây lá vàng trải dài về phía trước mặt cho đến cuối con đường ra khỏi cổng trường, dưới hàng cây này, 2 năm trước cô giáo đã dạy bài thật nhiệt tình cho John, mọi kỷ niệm dường như vẫn là ngày hôm qua .... Tuyết mỗi lúc rơi một nhiều hơn, anh không thấy lạnh mà ngược lại còn thấy nóng trong lớp áo khoác của mình.

Anh không biết nên diễn tả cảm xúc của mình như thế nào, 2 năm trước, anh thực sự cảm thấy quý mến cô Trương, các giờ học khác anh có thể loay hoay làm thứ này thứ kia, nhưng đến giờ cô Trương, anh chăm chú nghe từng câu từng chữ, và chỉ sợ hết giờ học, anh gây đc sự chú ý của cô bằng những thiện cảm và đã từng mời cô về làm gia sư. Kỳ học kết thúc, anh không còn gặp lại cô nữa.

Đã bao lần không biết vô tình hay hữu ý, John chỉ đi dạo trong trường, đi khắp nẻo này nẻo kia chỉ để tình cờ bắt gặp đc bóng dáng quen thuộc của cô, nhưng 2 năm nay, John không hề nhìn thấy bóng dáng đó. Những buổi chiều ngồi luyện thêm về Piano làm John có cảm giác xao xuyến, bản nhạc ngày đó John viết dở, vẫn chưa 1 lần chơi cho cô nghe.

Có đc số điện thoại của cô qua thông tin của trường, John hồi hộp gọi điện mời cô đi uống cafe.

Ánh mắt John nhìn cô giáo làm cô có vẻ ngại ngùng, cô Trương tuy trẻ tuổi nhưng năng lực lại khá cao, và dường như các cô như cô Trương luôn kén chọn cho người bạn đời của mình. John nghĩ vậy.

Mỗi lần mời cô đi uống cafe hay đi dạo đâu đó, cô đều rất tự nhiên như cô giáo với học sinh, thì vốn dĩ John là học sinh của cô mà, một học sinh hơn cả tuổi cô giáo. Mỗi lần John nói ra câu nào trêu cô là cô cười sảng khoái mà duyên dáng, để lộ hàm răng trắng muốt, nhìn cô cười khiến John cảm thấy thật hạnh phúc, muốn ngồi bên cô mãi chỉ để ngắm nhìn nụ cười hạnh phúc đó, nhìn thật lâu, thật kĩ ......

- Dạo này em có vẻ trầm hơn trước, đúng không?

- Cô thấy em trầm hơn trước àh? Còn nhớ 2 năm trước, cô nói với em rằng: "Yêu, nên dũng cảm nói thật to với người đó" không?

- Ồh, nhớ chứ, hóa ra dạo này trầm đi là đang yêu rồi nhé, thế đã dũng cảm nói thật to với người đó chưa?

- Em không đủ dũng cảm để nói thật to với người đó, nếu có thể, em sẽ nói thật khẽ, đủ để khoảng cách giữa cô và em đang ngồi, cô có thể nghe thấy.


Anh sẽ nói thật khẽ, đủ để khoảng cách giữa anh và em , em có thể nghe thấy.
(Ảnh: Deviantart )


Cô giáo bất ngờ, nhưng vẫn im lặng.

- Đã từ lâu em không còn lãng mạn như xưa, nhưng giờ đây đôi khi cũng nên lãng mạn một chút, tiếc rằng em không thể phát hiện ra một tế bào nào có thể sản sinh đc thứ gọi là lãng mạn.

Thôi thì .....

Em bắt đầu bước đi từ một nơi gọi là tủy sống, em mon men theo đôi dây thần kinh mê tẩu, và qua cả lỗ tĩnh mạch cổ để ra khỏi vùng xương che chở não, em đi vòng quanh động mạch dưới xương đòn bên trái, vượt qua chủ động mạch, qua cả phía sau của gốc phổi trái để tới đốt thứ 6 của cột sống ngực trái (nơi trái tim cư ngụ), cuối cùng em cũng tìm thấy trong góc đó luôn tồn tại một thứ gọi là nhớ nhung. Cô thuộc về nỗi nhớ nhung đó.
Cô chính là nút xoang trong trái tim em, khi cô phẫn nộ là nhịp đập của trái tim em sẽ lạc vị, cô giận hờn là tim em sẽ đập thật nhanh, còn khi cô trầm lặng là tim em ngừng đập, chỉ có phát đánh nhẹ nhàng của cô mới có thể làm nhịp tim em phục hồi, chỉ có dòng điện lưu trong ánh mắt của cô mới có thể làm tim em bớt đập nhanh... Cô luôn nằm trong trái tim em ...

.......
John nhìn vào mắt cô không chớp, một ánh mắt chất chứa hy vọng rằng cô sẽ hiểu nó. Một ánh mắt nhẹ nhàng xen chút ướt đọng... Cô không nói gì, và khuôn mặt không còn đc tự nhiên như lúc mới đến. Cô xin phép về trước.

Kể từ đó, cô không còn gặp John nữa, nhưng đôi khi John vẫn bắt gặp bóng dáng của cô, cô đi với 1 người đàn ông khác, và John hiểu ...


Con đường bỗng trở nên dài thăm thẳm, John bước đi mặc những hạt tuyết rơi trắng áo, vào giữa đông rồi, lá trên cây đã không còn nữa, để cây trơ trụi thành 1 hàng dài băng giá. Có lẽ lá không thể tiếp tục ở trên cây đc nữa, đã đến lúc lá phải dời cành rồi.

Em bé bên đường nhặt những chiếc lá rơi rồi chạy đến bên John hỏi:

- Chú ơi, lá lìa cành là vì gió cuốn đi hay là vì cây không giữ lá lại?

Trầm lặng 1 lúc John trả lời:

- Lá lìa cành không phải là vì gió cuốn đi, cũng không phải là vì cây không muốn giữ lá lại, mà bởi vì đó là sự trở lại của tự nhiên, nếu như lá muốn tìm một nơi để trở về mà cây vẫn muốn giữ lá ở lại thì đến một ngày nào đó, lá vẫn sẽ héo khô, và vẫn sẽ rơi xuống, thực ra lìa cành cũng là một sự lựa chọn của lá, lá là một đôi cánh không biết bay, còn đôi cánh lại là chiếc lá rơi tự nhiên trong không trung...

(Lá lìa cành là vì gió cuốn lá đi? Hay là vì cây không giữ lá lại?)

John quay đầu lại, em nhỏ đã bỏ đi từ bao giờ …

Cô nói: Yêu, nên dũng cảm nói thật to với người đó, nhưng đôi khi, Yêu có nhất thiết phải như thế không?

PS: Cảm hứng viết đc bắt nguồn từ: Cây, gió và lá

Sunday, September 6, 2009

Cái chậu nứt

Một ông lão có hai chiếc chậu dùng để lấy nước. Một trong hai chiếc chậu có một vết nứt, vì vậy khi mang nước từ giếng về nhà, nước trong chậu chỉ còn một nửa. Chiếc chậu còn nguyên rất tự hào về sự hoàn hảo của mình, còn chiếc chậu nứt luôn bị cắn rứt vì không thể hoàn thành nhiệm vụ. Một ngày nọ, chiếc chậu nứt nói với người chủ:

- Tôi muốn xin lỗi ông...

- Có chuyện gì vậy, chiếc chậu của ta? -Ông lão hỏi.

- Chỉ vì vết nứt của tôi mà hàng ngày ông chỉ mang về nửa số nước có thể. Tôi xấu hổ quá...

Ông lão mỉm cười và bảo cái chậu nứt:

- Vậy ngươi có nhìn thấy những luống hoa bên vệ đường không? Nhìn nó, ngươi sẽ hiểu.


Hôm sau cái chậu nứt lại theo ông lão mang nước từ giếng về nhà. Nó nhìn thấy luống hoa bên đường, lá xanh mướt và hoa thì rực rỡ, có điều hoa lại chỉ mọc ở một bên đường mà thôi. Ngắm hoa, cái chậu nứt cảm thấy vui vẻ, nhưng về tới nhà, trong chậu lại chỉ có một nửa số nước còn lại, nó lại buồn rầu. Ông lão bảo: - Ngươi không nhận thấy rằng hoa chỉ mọc bên đường, phía của ngươi thôi sao? Ta đã biết được vết nứt của ngươi và đã tận dụng nó. Ta gieo những hạt giống hoa bên vệ đường phía bên ngươi và trong những năm qua chính ngươi đã vun tưới cho chúng. Ta đã hái những cánh hoa đó để trang hoàng căn nhà. Nếu không có ngươi, nhà ta không ấm cúng và duyên dáng thế này đâu.

Cái chậu nứt hiểu và không còn buồn nữa. Nó hiểu rằng, nếu chẳng may phải sống với vết nứt, hãy biết tận dụng vết nứt của mình, không có gì là vô ích trong cuộc đời này.

Các phần mềm diệt Virus free!

Quản trị mạngViệc có một phần mềm antivirus tin cậy là một vấn đề mà mọi người dùng Windows đều mong muốn. Tuy nhiên các công cụ antivirus này lại thường khá đắt và ngốn quá nhiều tài nguyên cũng như bộ nhớ máy tính.

Trong bài này chúng tôi sẽ giới thiệu cho các bạn ba phần mềm antivirus miễn phí cho Windows. Những phần mềm này sẽ mang đến cho bạn khả năng bảo vệ hệ thống và thông tin của mình tương đương như những phần mềm antivirus đắt tiền.

Lưu ý: Cần phải nhớ cập nhật chương trình antivirus một cách thường xuyên vì các loại virus mới sẽ xuất hiện hàng ngày.

1. ClamWin

ClamWin là một chương trình quét virus chạy độc lập, có mã nguồn mở và bộ lập lịch trình quét. Nó thực hiện công việc bằng cách quét và remove các phần mềm độc hại có thể ảnh hưởng đến hệ thống của bạn. Một trong những tính năng tuyệt vời nhất đối với phần mềm này là nó sẽ tự động download các nâng cấp để chống chọi và ngăn chặn các virus mới xuất hiện sau khi bạn cài đặt phần mềm lúc ban đầu. ClamWin là phần mềm antivirus đơn giản nhất trong số ba phần mềm mà chúng tôi giới thiệu đến trong bài.

Một chức năng hữu dụng nữa của antivirus ClamWin là chương trình này tích hợp với Windows Explorer; thêm vào đó, có một add-in cho Microsoft Outlook để có thể tự động remove các đính kèm bị tiêm nhiễm virus. Chương trình không có trình quét online, điều này là một thiếu sót vì người dùng thường truy cập Internet khi bật máy tính.

Một vấn đề khác đối với ClamWin là phần mềm này sẽ không tự động quét virus cho một file nào đó. Để quét virus, bạn phải thực hiện quá trình này. Và giúp cho trình quét antivirus trở nên hữu dụng, bạn cần phải có thêm một trình quét để ngăn chặn malware xâm nhập vào hệ thống của bạn từ trình duyệt Internet.

Bạn có thể download hoặc tìm kiếm các thông tin khác về ClamWin tại đây.

2. AVG Free

AVG là một phần mềm antivirus và antispyware có thể bảo vệ người dùng chống lại virus, spyware, adware, và trojans được tạo cho Windows. Cũng giống như ClamWin, phần mềm sẽ tự động tìm kiếm các loại virus mới hàng ngày. Tuy nhiên nó có một lợi thế khác so với ClamWin là có thể quét trực tuyến với thời gian thực. Nó cũng có bộ lập thời gian biểu, để giúp bạn thiết lập và thay đổi các khung thời gian trình quét virus sẽ được chạy.

Một trong những nhược điểm lớn nhất với AVG Free là phần mềm không bảo vệ người dùng chống lại những hành vi ăn cắp nhận dạng, hacker, tấn công, các download bị tiêm nhiễm, thư tín tức thời bị tiêm nhiễm và spam. Nếu muốn bảo vệ hệ thống của mình nhằm đối phó với các kiểu tấn công này, bạn phải nâng cấp lên dịch vụ trả phí. Ngoài ra, phiên bản miễn phí cũng không cho phép bạn có được sự hỗ trợ kỹ thuật của AVG trong trường hợp bạn gặp phải một vấn đề nào đó, đây chính là một nhược điểm của phần mềm vì đó chính là thứ người dùng cần được cung cấp kể cả khi họ sử dụng miễn phí. AVG Free có một chức năng hữu dụng có đủ thẩm quyền để bảo vệ máy tính của bạn, tuy nhiên vẫn có một số hạn chế.

Download và tìm kiếm các thông tin khác về AVG Free tại đây.

3. AntiVir Personal 9

AntiVir Personal 9 có thể quét cả ổ cứng trong và ngoài. Phần mềm antivirus này có công nghệ “Advanced Heuristics Analysis and Detection” rất phổ biến, đây là công nghệ cung cấp các mức mới trong vấn đề phát hiện và diệt virus bằng phân tích thông minh đâu là virus và đâu không phải virus. ClamWin và AVG Free không có công nghệ như vậy.

Thêm vào đó, AntiVir có khả năng cho phép người dùng remove virus bằng một nút. Khi bạn mở chương trình, AntiVir sẽ hiển thị trang tổng quan lần quét cuối, cập nhật cuối và phiên bản gì bạn đang sử dụng. Phần mềm có một bản ghi sự kiện bên trong để thể hiện những thông tin chi tiết về toàn bộ hệ thống. Bên cạnh đó AntiVir cũng báo cáo rằng bạn có thể kiểm tra hệ thống của mình và phần mềm đang bảo vệ nó như thế nào.

Trong ba phần mềm này, AntiVir dường như cung cấp nhiều chức năng tương đương với những phần mềm antivirus trả phí hơn cả. Nó không bỏ sót bất cứ một tính năng cần thiết nào để malware có thể lợi dụng và xâm nhập vào hệ thống của bạn.

Download và tìm kiếm các thông tin về AntiVir Personal 9 tại đây.

Saturday, September 5, 2009

Thông báo thay đổi phương hướng hoạt động Blog C2k8

Từ hôm nay tớ quyết định sẽ thay đổi hướng hoạt động của blog lớp. :D
Thay title thành "C2k8pro & Friends"
Lần thay đổi này với mục đích mở rộng mối quan hệ của các thành viên. Nếu coi lớp mình như một mạng lưới thì mỗi thành viên là 1 nút mạng. Mỗi nút này lại kết nối với 1 mạng lưới khác nữa (lớp mới chẳng hạn) nên việc tạo điều kiện kết nối mọi người với nhau theo tớ là việc cần thiết và nên làm :D
Hướng thay đổi đơn giản này được thực hiện bằng cách:
Thay đổi 1 lượng nội dung bài viết. Đồng thời kết hợp sự hợp tác của thành viên để mở rộng phạm vi blog. Nghĩa là mỗi lần tớ spam đến nick 1 thành viên trogn lớp mình thì người ấy hãy spam tiếp vào 1(nhiều) group bạn bè của bạn (các bạn cùng lớp chẳng hạn) :D. Điều này ít nhiều cũng sẽ góp phần thay đổi tích cực đến mỗi người.

Thân!
HVNSweeting

Up SCREENER XviD-ROAR


Up! 1 bộ phim hoạt hình cực hay của pixar vào năm nay - 2009. Đáng để bạn bỏ chút tg quái báu của mình để xem.
Mới có bản SCREENER. Down tại đây

http://www.mediafire.com/?ngmjzm31zzi
http://www.mediafire.com/?zzm22dd2jzm
http://www.mediafire.com/?zwy3m1mzm1d
http://www.mediafire.com/?34hnwnmgzjw

Thursday, September 3, 2009

Chọn sim mobile miễn phí!

Vào đây đọc nhé :D

http://www.updatesofts.com/forums/showthread.php?t=186220

Kiếp sau bạn có còn nhớ mình từng yêu ai không?

Tôi không biết nên tự coi mình yêu quái hay thần tiên....

Tôi có một cái tên không được trẻ trung cho lắm - Mạnh Bà, Tuy trên thực tế tôi chẳng qua chỉ là một cô gái dịu dàng ít nói.

Công việc chính của tôi là đun canh, thế tục gọi là "canh Mạnh Bà".

Ngày ngày đều có vô số người tìm tới đây để được húp một ngụm canh. Trong số họ có người đến là tự nguyện, mặt mày rạng rỡ cười nói hớn hở, nói rằng cuối cùng đã thoát khỏi được bể khổ, làm lại cuộc đời rồi. Nhưng cũng có người là bị tiểu quỷ bắt giải tới, vừa khóc vừa gào muốn tiếp tục được sống, xin tôi buông tha cho bọn họ.

Đương nhiên tôi không thể thu bát trở về không, nhưng tôi cũng rất tò mò, là điều gì đã khiến bọn họ quyến luyến như vậy, lại còn có thể kháng cự lại được sự quyến rũ của mùi hương từ bát canh Mạnh Bà kia.

Có người nói thức đó là Tình Yêu.

Vậy tình yêu là gì, nó liệu có ngọt như mật mía không? hay là có đắng như trái hoàng liên không?

Có lúc, tôi đã nhân lúc bọn tiểu quỷ không chú ý lật xem ghi chép về bọn họ khi còn trên trần gian. Đọc nhiều rồi, tôi mới biết ở dương thế, người ta đều từ một đứa trẻ con rồi mới dần dần trưởng thành, sau đó thì theo sự chuyển dời của năm tháng mà từng bước đi tới cái chết, hoặc do gặp phải nạn tai mà phải sớm tới nơi này.

Hình dáng của tôi vì sao từ trước tới nay chưa hề thay đổi? đôi mắt tôi vì sao từ trước tới nay không phải rơi lệ giống như đàn bà trên dương gian.

Lẽ nào là vì tôi là Mạnh Bà đun canh.

Tôi không nhớ là năm nào nữa, tháng nào nữa, chỉ nhớ đó là một chiều hoàng hôn, tiểu quỷ áp giải cậu ta tiến vào, hất đổ bát cánh tôi bưng

"Tiểu Nhu, đừng đi" cậu ta ra sức níu lấy tôi.

Tôi không hề động đậy. Là vì tôi sợ hãi, đôi bàn tay ấy vẫn còn lại một chút hơi ấm, thì ra tay của con người là như vậy.

"Tiểu Nhu, không ai có thể mang rời xa anh, em đừng sợ, anh sẽ bảo vệ cho em" Cậu ta vẫn không ngừng nói

"Tiểu Nhu là ai?" tôi cuối cùng cũng cất lời hỏi.

"Em làm sao vậy, Tiểu Nhu, em chính là Tiểu Nhu mà" Tay của tôi như sắp bị cậu ấy bóp nát tới nơi rồi, vậy mà tôi vẫn không thể nhận biết được cảm giác đau đớn.

"Ngươi sai rồi, ta là Mạnh Bà, từ trước tới nay vẫn vậy" tôi lạnh lùng nhìn cậu ta và nói.

Ồ, thì ra ở dương gian vẫn là bộ dạng này, vách đất, áo vải, cơm canh đạm bạc, sách ..., còn có cả một cô gái giống tôi nữa, nụ cười thanh thoát, đôi mắt lúng liếng, gọi cậu ta là Mọt sách, cậu ta gọi cô ấy là Tiểu Nhu.

"Mọt sách, ngươi chết rồi, Lý bá vương thôn ngươi cướp dâu còn đánh ngươi tới chết." Tôi đem những gì tôi nhìn thấy nói cho cậu ta. Rất kỳ lạ, tôi bỗng nhiên trở thành nhiều chuyện.

"Không đúng, em lừa anh. Tiểu Nhu, em là Tiểu Nhu" Cậu ta lại níu lấy cánh tay tôi vừa rút được ra.

Tôi nhìn thấy có nước rơi ra từ mắt cậu ấy, rơi vào trong bát canh tôi đang bưng trên tay.

"Uống nó đi, uống nó rồi cậu sẽ có thể có một bắt đầu mới." Nói xong tôi thi triển pháp lực để canh chảy vào trong miệng cậu ta.

Ánh mắt cậu ta từ từ tiêu tán, nào là thư sinh bần hàn, nào là người con gái yêu kiều, trong tíc tắc, tất cả đều biến mất.

Cậu ta rời đi theo tên tiểu quỷ, không gắng gượng cũng không phản kháng.

Tôi lẩm bẩm nói "Mọt sách, chỉ một bát canh mà đã quên Tiểu Nhu rồi sao?"

Lẽ nào, đó gọi là tình yêu. Không chịu nổi đến một nhát đâm, nhưng vì sao vẫn khiến người ta cam tâm tình nguyện vì nó mà mang vạ.

Tôi vẫn đun nồi canh của tôi, vẫn nhìn chộm những mảnh ký ức cuối cùng trong mắt những người tới. Chỉ là phải cẩn thận hơn để người ta không níu được tay tôi nữa

Một ngày, tôi đối mặt với một người đàn ông già nua tóc bạc trắng.

"Mọt sách, chắc ngươi vẫn nhớ kiếp trước, Tiểu Nhu của ngươi?" Tôi hỏi.

Ông ta bình tĩnh ngoài hẳn dự liệu của tôi. Tôi nhìn thấy từ trong mắt ông ta là một mảng trắng. Lẽ nào mấy mươi năm kiếp này của ông ta đều trống rỗng.

"Nói cái gì mà kiếp trước kiếp sau, đời người chẳng qua là một chuyến đi vội vã. Có thể giữ lại được cái gì thì giữ, không nên cưỡng cầu, giữ không được, cuối cùng cũng phải buông thôi." Ông ta quay lưng bước đi, chỉ còn mình tôi thất vọng nhìn bát canh đã cạn.

Lại một kiếp luân hồi nữa, cậu ta lại đứng trước mặt tôi

"Mọt sách, ngươi còn nhớ Tiểu Nhu không? ngươi từng vì bảo vệ cho cô ấy mà bị người ta dùng gậy đánh chết ngay trong ngày thành thân" Tôi hỏi.

"Tiểu Nhu là ai?" cậu ta ngỡ ngàng nhìn tôi.

Chiến tránh loạn lạc, tra tấn cực hình .... Kiếp này, cậu ta trải qua không biết bao nhiêu khổ đau, người con gái đó là một người con gái lạ, cậu ta gọi cô ấy là "Tĩnh Nhi".

"Ngươi quên Tiểu Nhu rồi, ngươi đi đi" Tôi dơ bát canh ra.

Tình Yêu là như vậy

Dù rằng thề nguyền sống chết, chung quy vẫn không địch nổi được với thời gian.Người bạn yêu nhất ở kiếp này, đến kiếp sau, ngay cả một chút dấu vết cũng không thể giữ lại.Đang yêu người nào đó, cố gắng mà nắm chặt tay người ấy. Kiếp sau người bên cạnh bạn không còn là người ấy nữa đâu.

Bạn còn nhớ kiếp trước mình đã yêu ai không? Cho nên cái gọi là vĩnh hằng trên thế gian, chắc chắn không có tình yêu ở trong đó.

===============
Truyền thuyết nói rằng lúc cuối cuộc đời chết đi sẽ đi qua năm ải luân hồi, trước lúc đi qua cầu nại hà làm người trở lại sẽ phải uống một thứ canh gọi là canh Mạnh Bà, sẽ quên đi ký ức của kiếp trước, kiếp này sẽ khởi đầu trở lại bằng vui vẻ.

Con người thường bảo là có Tiền sinh Hậu thế (kiếp trước thế nào thì kiếp sau nhận báo ứng thế), nhưng thực ra làm gì có trước và sau, chỉ có kiếp này ở đây thôi,


~~~~~~~~~~~~~~~~
Ôi, ai chỉ cho miềng iêu là gì đi ;;)

Nếu ai cũng có tinh thần thế này thì sao mà trượt DH đc :-j

Điều tớ muốn nói là gì? nếu các bạn biết lên dây cót tinh thần thế này thì làm sao mà trượt cái j được =)) ^:)^ =)) =)) =)). Đây là desktop của 1 bé năm nay học lớp 12 :x

Wednesday, September 2, 2009

Mừng Sinh Nhật Đất Nước, Mừng Sinh Nhật Bằng te =))


ồ zề, hum nay 2-9 mừng đất nước thêm 1 tuổi, và mừng bạn bí thở lớp ta thêm 1 tuổi mới, tính từ đây là bđầu già thêm 1 tuổi chứ k phải lớn thêm nữa oy ;))
Sinh vào ngày Quốc khánh có khác, suốt từ tháng trước cờ hoa biểu ngữ băng rôn phần phật đỏ tung bay khắp đường phố, 2.9.1990- 2.9.2009, ngày mà ai ai trên nước VN này cũng nhớ, đến cả con nít ng già đều bít.
Sáng nay, 2-9, tại quảng trường Ba Đình lịch sử, lễ chào cờ uy nghiêm đã diễn ra long trọng để ghi nhớ ngày này cách đây 64 năm đã khai sinh ra nước Việt Nam dân chủ cộng hòa, và để ghi nhớ ngày này cách đây 19 năm... bạn Bằng biết đâu sẽ tổ chức party nho nhỏ, mng nhớ đến dự, tg địa điểm sẽ tbáo sau =))
Chúc sinh nhật vui vẻ!

64 năm nước Việt Nam ra đời

Cùng nghe tuyên ngôn độc lập nào >:D<

Tuesday, September 1, 2009

=))

các chàng trai! đọc nào =)) =)) =))