Thursday, December 30, 2010

[Party] 30-12 chào 2010

Một lời chào nữa gửi tới 2010, lời chào tạm biệt. Năm 2010 với những vui buồn những thăng trầm, những khởi đầu và những kết thúc,những ngày đã qua đi và không thể lấy lạ. Đêm 30-12, lớp mình tổ chức 1 buổi party hoành tráng tạm biệt năm cũ đón năm mới. Hàn huyên tâm sự, rượu chè bia bọt, giai gái hét hò....

Thời gian: 30-12
Địa điểm: lẩu Hàn Thuyên - Tụ tập 17h ngày 30 tại hồ HAI BÀ gần nhà HVN. KO biết cứ gọi Kim chỉ đường cho!
Thực đơn: lẩu và hát
Thành phần: thành viên c2k8 và vợ con bè bạn.

Thông báo này thay cho giấy mời >:) mong tất cả anh em đến đông đủ để ta chào năm mới cho khí thế.


Đời buồn lắm đâu được mấy ngày vui... :D

Mọi người cố sắp xếp thời gian, vợ con để tham dự. Vui lòng cm đăng ký và cho ý kiến về thời gian địa điểm thực đơn....

Monday, December 27, 2010

Câu chuyện mùa đông



Trên phố, một bà cụ đi chân đất đang nặng nhọc lê từng bước trên tuyết, đến trạm chờ xe buýt.
Một cô gái đang chờ xe, cô nhìn bà cụ từ đầu tới chân, lại nhìn từ chân lên đầu, và im lặng.
Một phụ nữ tay dắt 2 đứa trẻ, bà chẳng để ý đến bà cụ vì mãi lo cho những đứa con.
Một viên chức tay ôm chồng sách, đang mải mê suy tư nên cũng chẳng thấy gì.
Một quý ông lịch lãm đứng nép sát vào trạm chờ xe buýt, dĩ nhiên bà cụ ấy già rồi không làm hại được ai, nhưng biết đâu bà ấy mang một bệnh truyền nhiễm nào đó thì sao.


Sunday, December 26, 2010

24 giờ sống ở Hà Nội

Theo Đại Đoàn Kết

Nếu có 24 giờ để sống ở Hà Nội, bạn sẽ làm gì? Hãy tham khảo những gợi ý rất thú vị dưới đây.

Bạn tôi từng là một hướng dẫn viên du lịch kể rằng, có nhiều du khách nước ngoài một mình một ba lô đến Hà Nội. Nhiều người chỉ có vỏn vẹn 24 giờ để “sống” với thành phố này, vì vậy sau khi rời Hà Nội họ đã viết trên nhiều diễn đàn “than thở” rằng họ hầu như chỉ tiếp xúc được với Hà Nội như một điểm đến, chứ chưa thể chạm vào một góc tâm hồn của Hà Nội. 
Vậy thì hôm nay, nếu bạn chỉ có đúng 24 giờ ở Hà Nội, tôi sẽ tình nguyện dẫn bạn đi, để bạn thực sự sống với Thủ đô của đất nước tôi, cảm nhận bằng tất cả các giác quan của mình về một thành phố có bề dày nghìn năm tuổi.

Phải tranh thủ dậy sớm nhé. Hãy bắt đầu bằng một buổi sáng sớm hơn thường ngày. 4 giờ sáng, tôi sẽ đón bạn và chở bạn ngang qua Hồ Tây, nơi sương mờ cứ lãng đãng như thế cả nghìn năm nay. Vào những sớm hè, khi Hà Nội còn chưa bị đánh thức bởi kìn kìn xe cộ, bạn sẽ còn được thấy mùi sen thanh tao thoảng đưa trong gió mát lành.
Nhưng bây giờ đang là ngày cuối năm, sen Hồ Tây đã vào mùa “rã sen” rồi. Nhưng bước vào chợ hoa Quảng Bá bạn sẽ có cơ hội chạm tới tâm hồn của người Hà Nội. Bởi ở đất này, mỗi chuyến xe hoa là một điểm nhấn trên phố, và mỗi bình hoa tươi luôn là thói quen của các gia đình Hà Nội.
Cũng như tất cả các chợ đầu mối khác, chợ hoa lớn nhất Hà Nội này họp từ nửa đêm, nhưng đến quãng 3, 4 giờ là đông đúc nhất. Người chen hoa, hoa chen người, tiếng gọi nhau í ới, tiếng nói tiếng cười xôn xao. Bạn sẽ không thể đừng được những cú bấm máy ảnh liên tiếp.

Sunday, December 19, 2010

Chiêm ngưỡng slide PowerPoint cực kỳ sinh động làm bằng Google Docs



Đoạn video trên đây chắc chắn sẽ làm thay đổi suy nghĩ của nhiều người rằng chức năng của Google Docs trước giờ rất hạn chế. Một nhóm 3 tác giả đã cùng ngồi với nhau và thiết kế nên một file video PowerPoint gồm 450 slide ghép lại mà không dùng thêm bất cứ một phần mềm trợ giúp nào khác. Kết quả thật bất ngờ khi slide hoàn chỉnh sau cùng hết sức đẹp và chuyên nghiệp, y như đoạn video làm từ các phần mềm chuyên dụng.

Thursday, December 16, 2010

Mẹ điên.....

một câu chuyện cực kỳ cảm động...... về một người mẹ....điên


Hai mươi ba năm trước, có một người con gái trẻ lang thang qua làng tôi, đầu bù tóc rối, gặp ai cũng cười cười, cũng chả ngại ngần ngồi tè trước mặt mọi người. Vì vậy, đàn bà trong làng đi qua cô gái thường nhổ nước bọt, có bà còn chạy lên trước dậm chân, đuổi "Cút cho xa!". Thế nhưng cô gái không bỏ đi, vẫn cứ cười ngây dại quanh quẩn trong làng.

Hồi đó, cha tôi đã 35 tuổi. Cha làm việc ở bãi khai thác đá bị máy chém cụt tay trái, nhà lại quá nghèo, mãi không cưới được vợ. Bà nội thấy con điên có sắc vóc, thì động lòng, quyết định mang cô ta về nhà cho cha tôi, làm vợ, chờ bao giờ cô ta đẻ cho nhà tôi "đứa nối dõi" sẽ đuổi đi liền. Cha tôi dù trong lòng bất nhẫn, nhưng nhìn cảnh nhà, cắn răng đành chấp nhận. Thế là kết quả, cha tôi không phải mất đồng xu nào, nghiễm nhiên thành chú rể.

Tuesday, December 14, 2010

Nhớ em - Minh Vương

made by teen
rất là Hàn Quốc nhớ ;)

Blogradio 160: Tháng 12 cho người con trai em đã từng yêu nhất..

http://blogviet.dalink.vn/blogviet/story/blogradio/21402/index.aspx
"Gió mùa lại về. Chẳng phải mùa thu nên chẳng hương hoa sữa. Gió mùa đông không còn trong trẻo như câu hát Tháng Tư độ nào, cũng chẳng dịu dàng như tháng Mười ai đặt bên cửa sổ. Gió mùa đông khiến Người ta se lòng, trầm lắng và nghĩ suy nhiều hơn.
Thế rồi Người ta nhớ, nhớ mình là con gái. Và phía sau một cô gái là gì bạn biết không? Phía sau một cô gái là những nỗi nhớ xếp thành dãy…
Mỗi độ gió về Người ta lại khe khẽ đọc câu thơ tự viết, qua mấy mùa mà vẫn
chẳng đổi thay”

“Gió về ngang cửa sổ chưa anh
Ban công này em đứng đây ngóng đợi
Nơi xa nào người đưa tay hứng tới?
Bàn tay nào tự ủ ấm bàn tay?”

Rồi Người ta sẽ lại nghe “Đêm nằm mơ phố”, sẽ lại vu vơ “Tay em lạnh mùa đông”, sẽ lại mong “đêm xin bình yên nhé” và có giây phút lại “mơ như mình quên hết. quên đi tình yêu quá vô cùng”…
Mùa đông ơi xin nhớ cho rằng: Người ta chỉ là một cô gái! Một cô gái đã đủ lớn để …mong bé lại như ngày hôm qua…"
07.12.10
P/S: Một cánh cửa khép là cánh cửa chờ đc mở. Cám ơn bạn đã hiểu "đừng ai đọc những gì tôi viết" có nghĩa là "xin hãy đọc tôi, và hiểu (dù là theo cách của bạn)" bởi vì "một bàn tay đưa ra luôn chứa nỗi khát khao đc nắm một bàn tay khác”.
Gửi từ email Thùy Lành 

  • Ai sẽ là người tiếp theo cõng em?
Hôm nay đi trên đường tình cờ em nhìn thấy một cụ già cõng vợ trên đường. Hai cụ chắc phải hơn 70, người vợ bị đau chân và người chồng cứ từ từ cõng vợ trên đường như thế, không vội vã… Nhịp sống hối hả không làm họ thôi quan tâm đến nhau, thôi dành cho nhau những cử chỉ dịu dàng. Trông họ thật hạnh phúc, em biết…đúng là tình yêu thì không có tuổi anh ạ. Và hình ảnh đó tự nhiên làm em nhớ đến anh….
Em nhớ …vì cõng là việc mà em rất thích được người khác làm cho mình, nhất là người yêu. Anh nhớ không? Anh đã cõng em tất cả bao nhiêu lần?
Em rất thích được cõng vì khi ấy em được tựa vào vai người khác, vừa trò chuyện vừa đón gió, vừa nhìn trời nhìn mây… cảm giác thật bay bổng… như là em được bay vậy. Và có khi đến chết, em cũng muốn được chết trên vai người khác, lúc ấy em sẽ chỉ như chìm vào giấc ngủ say mãi mà không hề đau đớn.
Anh cõng em những lúc chúng ta bình yên nhất, cả những lúc nắng, lúc mưa hay lúc giận hờn…đường Hàn Quốc lúc ấy sao cứ dài mãi…đếm từng bước chân anh.
Em nhớ một lần em đã được anh cõng hơn 2 tiếng đi trên con đường này… và em cũng nhớ vào cái ngày định mệnh em đưa ra một quyết định táo bạo nhất em cũng được cõng đi trên con đường ấy… Anh nói rằng anh tôn trọng quyết định của em nhưng hãy để anh cõng em thêm một lần nữa… việc mà bấy lâu nay em vẫn muốn anh làm…
Khi chúng ta vẫn còn ở bên nhau em nghĩ rằng…
…em đủ tự tin để làm cho người yêu mình hạnh phúc
…đủ tình yêu cho anh thấy anh được yêu như thế nào?
…đủ quan tâm để anh được chia sẻ
…đủ nghị lực để động viên anh cố gắng trên con đường học hành cần khổ luyện mà anh đã chọn
…đủ mạnh mẽ để cùng anh giải quyết những khó khăn

Nhưng…thời gian cuối em đã suy nghĩ rất nhiều. Em của ngày xa anh đã nhận ra rằng tất cả những điều đó đều chưa đủ…
Em chưa đủ rộng lượng để chấp nhận với anh của ngày hôm nay khi càng ngày hai môi trường của chúng ta càng khác nhau rõ rệt, hoàn cảnh khiến anh tệ hơn. Em cũng thấy em chưa đủ sức mạnh để kéo anh trở về là anh của ngày trước, tình yêu của anh thì không thay đổi nhưng con người anh thì đã thay đổi rồi…
Quyết định của em có ích kỷ quá không?
Đã hơn 4 tháng kể từ ngày đó, nhưng cuộc đời thật trớ trêu… ngày em nghĩ mình đã thoải mái để bắt đầu một mối quan hệ mới thì chúng ta bất chợt gặp nhau trên đường. Anh lúc đấy nhìn em cười thật tươi, còn em thì cứ nhìn xem không biết có phải anh không nhỉ, đến khi anh cười thì em biết là mình đã đúng…
Sau đó lại chat với nhau, anh bảo sao mình không quay lại, anh sẽ cố thay đổi ? Em nghĩ và đã quyết định thế. Chúng ta cứ đi tiếp mà không nên quay lại, để cứ giữ mãi những kỉ niệm đẹp chứ không phải là càng tăng thêm những kỉ niệm buồn… chúng ta dừng lại ở đây thôi anh nhé!
Bản nhạc mà anh đánh cho em vào ngày sinh nhật luôn là bản nhạc mà em thích nhất: Bản tình ca mùa đông
Cảm ơn Ex …
Em tự hỏi: Ai sẽ là người tiếp theo cõng em đây?
Gửi từ email Khủng Long

  • Tháng 12 cho người con trai em đã từng yêu nhất...
Cho Hà Nội,
Cho Sài Gòn,
Cho anh – người con trai em đã từng yêu nhất...
Hà Nội mùa này, phố vắng lời hẹn hò trên môi nhàn nhạt. Thèm má hồng cho ngày đông lạnh thật lạnh, dài thật dài. Lắng nghe lời thì thầm của ai đó trong điện thoại : «Đông sang thật rồi đấy, Hà Nội lạnh không? ». Nhiều khi tạo hoá như đùa giỡn tình cảm chúng ta, một người đánh rơi, một người nhặt, một người ném vỡ, một người chữa lành...
Hà Nội vào đông và những tiếng cười không biên giới. Tiếng cười trong trẻo như xé nát những lần vụn vỡ. Yêu thương không dám nói ra rồi lỡ làng như mây khói. Thèm nghe một giọng nói ấm áp thao thao bất tuyệt mọi chuyện trên đời. Giá như, gần thêm chút nữa, có được không?
Vừa xem lại mấy bức hình của nhỏ bạn gửi lúc chiều, chợt thấy lòng rưng rưng...
Sài Gòn mùa đông…
Sài Gòn một chiều đông... phố cướp người con trai em yêu nhất... Thấy em nức nở trong cái rét căm căm, môi tím nhạt.
Sài Gòn sáng nắng chiều mưa, rộn ràng rồi lại lắng xuống... như lòng người thiếu nữ mười tám, lúc thì tinh nghịch lúc lại tương tư vào một cõi xa vời...
Sài Gòn đông về chúng chính, không khăn len trắng muốt, không áo bông to xụ, chỉ là chiếc áo khoác mỏng tang nhưng đủ ấm cho những vòng ôm thật nhẹ...
« Tháng 12 dịu dàng,
Lẽ ra là tiếng cười,
Lẽ ra là tình yêu,
Lẽ ra là một vòng ôm thật chặt
Lẽ ra là hạnh phúc.... »
Thỉnh thoảng những ý nghĩ trong đầu vụt qua, em sẽ dành dụm tiền ăn sáng để mua...vé máy bay. Vâng, thỉnh thoảng em muốn tìm anh, tìm người con trai em yêu nhất!
Hà Nội lặng theo em... Hà Nội lặng theo giờ tan tầm trong từng ngõ hẻm.
Nắng Sài Gòn không gắt gỏng nhưng cũng đủ mệt nhoài, cuộc sống xô bồ, bon chen nhưng đầy cơ hội. Chắc vì lẽ đó mà ba anh đưa mẹ con anh vào trong ấy định cư, Sài Gòn cướp lời từ biệt của em vào một chiều lạnh lẽo... Anh đi không tạ từ, cứ như biến mất hẳn vậy.
Có phải Sài Gòn cướp anh - người con trai em yêu nhất?
Nhiều khi em căm ghét thành phố ấy, xa ngàn cây số... Nếu bước chân em đi, khoảng bao nhiêu bước em đến được với miền đất ấy, liệu em có tìm thấy anh không? Ánh mắt Sài Thành có hun hút như mắt anh, có sâu thăm thẳm như những ngõ nhỏ ngoằn ngoèo, có như vậy không hả phố?
Tự dưng em thấy nhớ Sài Gòn, nhớ người con trai em đã từng yêu nhất... Đã từng bởi thứ tình cảm ấy đã rớt rơi từng ngày khi em bước chân trên phố phường Hà Nội, bao giờ em chợt dừng lại thì chợt ký ức xưa ùa về, không đủ mãnh liệt để em mua vé máy bay như những lần thỉnh thoảng ấy, nhưng chợt bồi hồi, như má hồng thuở mười tám của em. Lặng nhìn những bức ảnh kia, quen mà lạ, lạ mà quen, xa vời...một thoáng Sài Gòn đọng trên mắt em, êm dịu, như mắt người con trai em đã từng yêu nhất...
Sài Gòn mùa đông, đẹp lắm!
Em về hai mươi xanh lạ, cố chới với những tin yêu...
Em về một chiều vắng bóng, lãng đãng khói sương ai nỡ đi tìm...?
Nghiêng vai, nheo mắt nhìn qua khung cửa vuông chứa mảnh trời bé xíu của em, mười chín năm, em cố rướn thân nhỏ bé, trời Hà Nội mùa đông không trong veo như Sài Thành. Cây bàng trước hiên nhà đã ngả màu chao chát đỏ, những cành cây thì khẳng khiu và khô khốc chứ không xanh xanh như lá bàng nơi thành phố xa xôi ấy.
Tối qua, Sài Gòn nhắn tin cho em sau quãng thời gian mỏi mòn chờ đợi, lặng buồn. Mắt em ngân ngấn những giọt nước trong veo, là buồn...
Trên vai anh sẽ chở đầy mưa cho mùa khô Sài thành ướt đẫm. Trên tay em sẽ đựng đầy nắng cho mùa buốt giá ... Anh thương em, xa mấy cũng về. Em thương anh, lời chia tay bỏ ngỏ... Mặn nồng một chút tình xưa...
Em muốn bước đi trên đồng cỏ gai, chuếnh choáng trong ngàn nỗi nhớ, bước hụt vào một mảnh trời xám... vô thức... em đánh rơi hồn nhiên... Em đánh rơi hồn nhiên trong buổi chiều đầy nắng.
Mẹ bảo em có đôi mắt buồn...
Đôi mắt từng chênh vênh khi đứng giữa hai bờ nghiệt ngã, đôi mắt lọt thỏm vào hố sâu không cùng...
Đôi mắt đi tìm anh...một chiều vàng như thế... Đôi mắt em mải miết, rồi khắc khoải, rồi chờ đợi... rồi ngàn đời vẫn thế... Nhẹ thẫm một giọt lăn dài trên khoé...
Mẹ bảo là nước mắt sống. Người ta sống mà vẫn rơi nước mắt nhiều trên niềm vui còn bỏ dở… Thế khi làm cát bụi, thì cát có nước mắt không anh nhỉ?
“Tháng 12 mặn nồng,
Cần một vòng tay say đắm
Cần một đêm không mộng mị
Cần một tháng không trăn trở
Cần một bờ vai che chở
Lẽ ra là sẽ... Mà thôi...”
Chiều nay, em lang thang trên phố phường Hà Nội, tháng 12 lạnh hơn rồi, muốn gửi một chút vào cho anh, để anh biết Hà Nội vẫn đợi chờ. Em thích ngắm Hà Nội vào đông, ngắm những hàng hoa sớm trong cái rét căm căm, ngắm những hàng ngô khoai nghi ngút khói. Chợt thấy lòng ấm lạ…
Chọn một quán vắng, hít hà hương cà phê thơm ngậy, thèm một chút đông Sài thành cho những ngày lạnh giá được sưởi ấm…
Một thoáng Hà Nội trong gió rét, trong làn khói toả... Một thoáng Sài Gòn se se lạnh...
Một thoáng anh...
Một thoáng em…
Một thoáng ta cười vụng về...
Gửi từ email Hoàng Dung

Sunday, December 12, 2010

Uyên Linh Idol - Chỉ là giấc mơ :X

Diễm Quỳnh: "tôi chỉ có 2 từ diễn tả cảm xúc của m khi nghe b hát, đó là "nghẹt thở“ :>
và dòng cảm xúc cảu 1 mèm trên fb thế này: "Và đêm nay, Uyên Linh, đã mang lại cho mình một hạnh phúc bất ngờ. Nghe chị Linh hát hay phát khóc, thích cái liếc mắt, cái cách chị đặt míc ra xa rồi phiêu, thích cái cảm giác như bị chạm vào tâm hồn khi chị luyến láy...ôi em đổ chị mất rồi chị Uyên Linh ạ ♥"

Saturday, December 11, 2010

Sách và đọc




Vì lý do công việc, tôi hay phải dọn nhà. Cứ mỗi lần lại phải mất một vài tháng thì ngôi nhà mới xa lạ mới trở nên thân thuộc. Tôi để ý thấy thời điểm mà sự thân thuộc tăng đột biến là thời điểm khi tôi lấy sách từ trong thùng mang xếp lên kệ. Lúc xếp sách lên kệ là lúc quá khứ của ta ùa vào không gian của hiện tại.
Tôi có rất nhiều sách. Có sách đã đọc, có sách đã đọc vài lần, có sách đọc một nửa, còn có quyển mới chỉ đọc vài trang. Nhưng mất quyển sách nào là tôi biết ngay. Và tôi rất ghét các bạn mượn sách mà quên trả, trong khi bản thân tôi thì cũng đôi khi giả quên.

Những quyển sách cũ hình thù xộc xệch vì thời gian là những quyển mà tôi cảm thấy gắn bó nhất. Quyển này từng vác sang Ấn Độ vào mùa mưa, trang giấy hút ẩm đến quăn queo, không bao giờ tìm lại được hình hài ban đầu. Quyển này vì để cả tháng trên bàn làm việc ở trên tầng bốn tràn đầy ánh nắng trong ngôi nhà của bố mẹ tôi ở Hà Nội, nên bìa đã phai màu. Nhìn những quyển sách úa đi với thời gian cũng thân thương như xem cha mẹ, người thân, bạn bè mỗi ngày một già.

Tôi không bao giờ viết hoặc bôi xanh bôi đỏ lên trang sách. Cũng như không bao giờ làm xấu bạn bè của mình.

Cuộc sống của mỗi người bị hạn chế trong không gian và trong thời gian. Mỗi người chỉ có thể sống một cuộc sống, tại mỗi thời điểm chỉ có thể có một vị trí. Trang sách chính là cửa sổ mở sang những cuộc đời khác, những thế giới khác. Và cũng là chỗ để ánh sáng mặt trời rọi vào cuộc đời mình.

Đọc sách không chỉ để thỏa mãn cái ham muốn hiểu biết về vũ trụ và về cuộc sống, mà còn là cách để nuôi dưỡng sự ham muốn đó. Một câu hỏi được giải đáp sẽ mở ra hai câu hỏi mới cần được giải đáp và dắt tay ta đến những trang sách mới.

Không phải cái gì mình cũng tìm được trong sách, vì cuộc sống luôn rộng lớn hơn sách vở. Có thứ sách không dạy được ta, vì nếu chưa được cuộc đời cho ăn đòn thì ta chưa hiểu. Cũng có những chuyện nói ra thành lời thì dễ hơn viết.

Thursday, December 9, 2010

When Obama is Angry

President Obama gets irritated and kicks a door open after a speech.

Mất

Cùng tip với "E đã ngủ với chồng chị chưa"?
nhưng ở 1 góc nhìn khác .. cay nghiệt hơn .. và ai thảm thương hơn ..
đọc xem nhé +.+
~~

Chị ta gần như sững lại. Cánh cửa mở ra và tiếng nấc bị chặn lại nơi đầu môi. Đôi môi bật máu, nhưng có lẽ vết đứt trên đôi môi ấy không đau bằng sự tan nát nơi trái tim người con gái đó lúc này. Chị ta ngã xuống. Hai đầu gối quỳ gập xuống sàn nhà được trải thảm lông màu ghi xám.
Dường như, sau đau đớn là thú tính. Bản năng trỗi dậy sau tổn thương, nỗi đau dường như bật ngửa.
Chị ta đứng dậy, lao về phía giường.
Một người phụ nữ gần như trần truồng đang hoảng hốt và run lên cầm cập. Cô ta nắm chặt lấy cánh ta cơ bắp của người đàn ông cũng đang trần truồng không kém bên cạnh mình. Cố gắng níu giữ những mảnh chăn mong manh quấn quanh cơ thể gầy gò yếu đuối, cô ta bám lấy mọi thứ như một sự cầu cứu và nước mắt ròng rã.
Người đàn ông duy nhất trong căn phòng gần như đóng băng. Anh ta thậm chí hình như không cử động cho đến khi vợ mình dung sức lực nhảy vào người tình cáo cấu cắn xé và cố gắng lôi cô gái đó đi xềnh xệch.
Anh ta đẩy vợ ra. Dằng tay mạnh và hất vợ mình bật ngã lăn xuống đất. Đầu chị ta đập vào thành giường và máu chảy đầm đìa. Chị ta bật dậy. Cô gái kia vẫn đang run sợ nắm lấy bàn tay “chồng người ta”.
Người đàn bà ghen tuông giựt mạnh tay cô gái khỏi chồng mình.
Những tiếng khóc và gào thét vang lên inh ỏi. Chúng pha trộn vào nhau để biến mọi giọng nói đều thành ra tạp âm, không thể phân biệt.
Chị ta giật mạnh tay cô gái. Cô gái mất thăng bằng tuột tay khỏi người đàn ông. Cô ta bị chị vợ lôi đi xềnh xệch như một cái xác chết. Rất nhanh, cô ta và chị vợ biến mất khỏi căn phòng sau tiếng đóng cửa rầm.
Người đàn ông lao theo, nhưng cho dù anh ta đập cửa, cánh cửa gỗ vẫn im lìm. Nó đã bị khóa lại. Và anh ta là người duy nhất bị nhốt lại trong cái quỹ đạo do chính mình tạo dựng lên.


Monday, December 6, 2010

C2k8pro Mz December - ngày qua vội vã...

http://mp3.zing.vn/mp3/nghe-album/C2k8pro-Mz-December-2010.2169285.html

Rồi một năm cũng sẽ trôi qua với những ngày tháng 12 vội vã. Mọi người đều bận rộn trong cái mơước, khát vọng và tìnhyêu của mình. Dù ngày qua vội vã, hãy giữ lại chút khoảng lẳng để đắm chìm trong những bản nhạc miên man, những âm thanh ngọt kéo bạn đứng dậy sau mỗi ngày mệt mỏi, để đi tiếp...xa hơn!



Events:
31-12: last day of the year!

Saturday, December 4, 2010

Em đã ngủ với chồng chị chưa?

Người đàn bà đứng tuổi hỏi đàn bà trẻ:
- Em đã ngủ với chồng chị chưa?

Đàn bà trẻ sa sầm nét mặt, đôi mắt ghì chặt vào đáy ly sóng sánh ánh cam. Vài phút lặng lẽ trôi qua, đàn bà trẻ phát ra thứ âm thanh nghèn nghẹn mà nội dung chẳng liên quan gì đến câu hỏi:
- Anh ấy nói với em, chị không chăm lo và không thể chia sẻ cùng anh ấy….
Đàn bà đứng tuổi tiếp nhận bằng nét mặt thản nhiên. Giống như cô đã quen với tiếng báo thức lúc 6h30 mỗi ngày, để tất bật chuẩn bị bữa sáng cho chồng, đánh hộ anh đôi giày để anh có thể an tâm rời khỏi nhà đi làm. Đàn bà đứng tuổi chậm rãi tuông từng lời:
- Đây không phải là lần đầu tiên chị nghe câu nói ấy từ cửa miệng một phụ nữ trẻ. Có điều chị tự hỏi: “Tại sao trong cuộc đời, hầu hết đàn bà chỉ cần duy nhất một người đàn ông hiểu mình, chăm lo cho mình. Trong khi đa số đàn ông lại cần nhiều người đàn bà hiểu mình, chăm lo cho mình đến thế?”.
Đàn bà trẻ cúi xuống, nước mắt khi không mà chảy. Tiếng đàn bà đứng tuổi vẫn vang lên đều đặn:
- Trong mối quan hệ lằng nhằng này, chúng ta chỉ có hai cách giải thích. Hoặc là cả ba cùng có lỗi, hoặc là không ai có lỗi, lỗi tại “Nhan sắc” mà ra… Thôi, chị về đây, còn phải đi đón cháu. Em từ từ suy nghĩ và chọn cho mình một kết cục mà em muốn. Chỉ có điều “Nhan sắc” là thứ phù du nhất cuộc đời này em ạ…!
Đàn bà đứng tuổi đi rồi, để lại trong gió ánh mắt đen láy và mùi hương thoang thoảng. Đàn bà trẻ nhìn theo dáng dấp ấy và thầm nghĩ: “Chị ta từng được gọi là nhan sắc…”. Chuông điện thoại reo vang, đàn bà trẻ giật mình. Đầu dây bên kia, tiếng người đàn ông – như đa số đàn ông khác – cần nhiều đàn bà trong cuộc đời, nói hối hả: “Em à, cẩn thận nhé. Mụ nhà anh phát hiện ra em rồi. Mụ để cả xấp hình chụp chúng ta đi vào nhà nghỉ, rồi cả căn nhà nơi em đang trọ học. Tạm thời đừng liên lạc nhiều nhé. Anh sẽ tranh thủ giải quyết để gặp em sớm…”.
Đàn bà trẻ không đáp trả. Tiếng tít tít vang lên vồn vã và bất ngờ. Bất ngờ như cơn mưa ngoài khuôn quán kia. Lúc này cô mới nhận ra sự tinh xảo của đàn bà đứng tuổi khi chọn quán cà phê cô và người đàn ông ấy thường hò hẹn làm nơi gặp nhau hôm nay. Đàn bà trẻ nhìn ảnh mình trong tấm gương phản chiếu loang loáng màn nước, nghĩ mãi đến điều đàn bà đứng tuổi gửi lại trước khi đi: “Nhan sắc…”

Friday, December 3, 2010

Nếu bạn còn trẻ, hãy đọc Murakami!

Hai nhà văn Nhật đang được bạn đọc nước ngoài tìm đọc nhiều nhất là Haruki Murakami và Banana Yoshimoto vừa trở thành trung tâm của một cuộc hội thảo tại Hà Nội.

Neu ban con tre hay doc Murakami
Tại cuộc hội thảo
Cuộc hội thảo do Trung tâm hợp tác nguồn nhân lực Việt Nam-Nhật Bản (VJCC), Cty Văn hóa và Truyền thông Nhã Nam và Đại sứ quán Nhật Bản phối hợp tổ chức.

Điều lạ lùng là trong 15 bài viết gửi tới hội thảo chỉ có đúng 1 bài về Banana. Dù sao, khi nhắc tới “hội chứng Murakami” thì trong đó cũng đã có cả Banana. Banana như một đối trọng, một khoảng lặng cần thiết sau khi đã đắm vào thế giới ồn ào của Murakami.

Fan của Đốt

“Tôi thích nhạc jazz. Tôi thích rượu vang. Tôi thích Dostoievski. Nhưng dù vậy đi nữa tôi vẫn là một tiểu thuyết gia Nhật Bản” - Murakami trả lời phỏng vấn qua e-mail của Trần Tiễn Cao Đăng.

Có vẻ Murakami hâm mộ Đốt một cách tuyệt đối. Tháng 11/1999, ông trả lời tạp chí Kansai Time Out: “Trong Anh em nhà Karamazov có tất cả những gì người ta muốn viết và tất cả những gì người ta muốn đọc. Tôi gọi đó là cuốn tiểu thuyết tuyệt đối. Tôi rất muốn khi nào đó viết được một cuốn như vậy. “Biên niên ký chim vặn dây cót” là một bước đi theo hướng tiểu thuyết tuyệt đối".

Joseph gì?

đợt trước một tờ tạp chí gọi điện thoại bảo có chuyên mục này cái bác đang giữ không viết nữa, nhờ tôi tiếp sức, tất nhiên là tôi từ chối, chủ yếu là vì lười, chẳng muốn làm gì, nhưng cũng vì tôi chẳng biết chẳng thiết viết cái gì về cõi đời ô trọc :) sau đó người cầm mục đó là Joseph Ruelle, tức Joe, tức Dâu Tây

hồi tôi còn chưa trẻ bằng bây giờ, chỉ có một Joseph được thân thương gọi là "Giâu", cứ "Giâu" thì tức là Joseph ấy, không thể trật được, "Giâu" ấy là Joseph McIntyre của New Kids On The Block, "Please Don't Go Girl"

giờ lại có một "Giâu", chả biết có đẹp giai như Joseph McIntyre không nhưng mà cũng cụt ngủn lắm

rồi đồng chí "Giâu" này bàn chuyện tên phim Cánh đồng bất tận, bảo sao lại để tên tiếng Anh là Floating Lives, mà lại không Endless Fields

đùa chứ nói thật đã endless thì phải Endless Love, mà đã fields thì phải Strawberry Fields Forever, chứ thiệt tình quá đi, thấy cái tên phim Endless Fields chắc tôi khỏi đi xem luôn

mà đã suy luận theo kiểu ấy, tôi cũng thấy lạ tại làm sao tên đồng chí ấy là Joseph Ruelle mà trong tiếng Việt cứ gọi là Dâu Tây nhỉ, dịch gì mà sái thế

Joseph Ruelle phải là Joseph Hủm chứ

From: http://nhilinhblog.blogspot.com/2010/11/joseph-gi.html

Mình nói chuyện gì khi mình úp mỳ?

Mỳ ăn liền là gì? Hỏi anh wiki Mỳ ăn liền là gì anh wiki bảo Mì ăn liền (tên gọi quen thuộc là mì tôm) là món khô chiên trước với dầu cọ, thường ăn 3–5 phút sau dội nước sôi lên.
Đe0 mẹ. Trả lời như máy (!?) Thế mỳ là gì? Anh chịu. Hỏi đe0 gì mà khó thế :(
Đứng nấu mỳ, tự nhiên nghĩ mỳ ăn liền là thứ có lẽ những người trẻ hoặc đã từng trẻ đều biết hoặc phải biết.

1. Anh biết em Mỳ chắc từ hồi anh còn bé tí. Mẹ kể nhiều hôm cơm không chịu ăn nhưng nấu mỳ hay cháo là thằng bé cứ đợp liên tọi. Lớn thêm 1 2 tuổi biết nói mới biết tên món ‘đợp liên tọi’ là mì để đòi ăn. Rất may là hồi bé hay sống bên nhà ông bà ngoại, có ông anh họ cả năm sống bằng mì, nên hôm nào cũng được sẻ cho 1 ít để ăn. Bé tí nhưng anh rất rất nhớ quảng cáo mỳ ăn liền đầu tiên ở VN trên TV là hình 1 anh khoảng lớp 7 lớp 8 đầu mái bằng đúng cái nồi úp lên đầu (đúng tiêu chuẩn hot boy hồi đấy) đang đổ mỳ vào trong 1 cái bát thủy tinh đẹp ơi là đẹp rồi úp 1 bát tô khác lên (mình lê la đầu xóm cuối xóm ăn cơm chực nhưng chưa từng thấy nhà nào có bát thủy tinh :( ). Xong lúc sau anh đầu nồi úp ngửa cái bát úp ra và ăn mỳ sung sướng. Thế là say mê Mỳ lắm, thần tượng Mỳ lắm, đời này chỉ có ăn Mỳ là ngon nhất thôi :(. (Quảng cáo xem từ bé tí, nếu chỗ nào sai sót xin được lượng  thứ)
Mỳ của ngày đấy là mỳ Miliket, bao giấy 2 con tôm. Đỉnh của đỉnh. Trăm nhà như một. Nhớ mang máng cũng có vài loại mỳ bao nilon nhưng ăn nhạt toẹt, không mỳ nào ngon như mỳ Miliket cả. Giờ ăn mỳ phải có thịt có trứng nhưng lúc đấy ăn thì cứ dội nước sôi úp bát nọ lên bát kia là nước miếng chảy đầm đìa rồi. Ông anh ăn mỳ hay bỏ ớt vào cay vđ, thằng bé vừa ăn vừa sụt sịt nhưng vì miếng ăn nên im thin thít, kêu than thì hôm sau ko được ăn nữa :(.
2. Xong rồi đọc Đoremon. Thấy trong truyện có anh sinh viên mắt cận kính tròn vo với cái ông đầu xù mì lúc nào cũng thấy ăn mì, anh lấy làm ngạc nhiên lắm. Mỳ tôm là món chỉ ở VN có thôi mà nhỉ :( Cơ mà trong truyện toàn thấy bọn nó ăn mỳ trong cốc. Làm sao lại thế được nhỉ? Chắc là ăn trong cốc ngon hơn? Một hôm lén lén lấy cái cốc to uống trà của ông ngoại ra úp mỳ. Đêm đấy sưng mông không nằm ngửa được. Nhưng vẫn mơ đến 1 ngày được ăn mỳ cốc. Giờ thì chỉ ăn mỳ trong cốc, chứ mỳ trong gói nấu thì anh không có thích =o=.

Wednesday, December 1, 2010

Start and stop!

Blogradio158: Anh vẫn ở đây, ngay bên ngực trái em nay` ...

http://nhacvietplus.com.vn/vn/blogradio/44983/index.aspx
http://mp3.zing.vn/mp3/nghe-bai-hat/blog-radio-158.IW6FOC66.html
http://222.255.4.244:8300/Library/media/18/2010/11/26/158-mix%5B1%5D.wma




“Tôi yêu những bông hoa hồng của hạnh phúc nhưng tôi nghĩ chúng ta không thể tránh né những cành gai góc, thậm chí chúng ta phải cảm ơn nó vì có đau đớn chúng ta mới biết giá trị của hạnh phúc! Một trái tim lành lặn chưa chắc đã đẹp hơn một trái tim rớm máu”
– Trích từ mẩu chuyện Hồng gai.
Bạn thân mến có những tình yêu lặng thầm song hành cùng thời gian. Hai người xa nhau chưa chắc vì họ đã hết yêu nhau, mà họ vẫn cứ song hành bên nhau trong những suy nghĩ, tình cảm, nỗi nhớ nhung, sự quan tâm… Nhưng chỉ vì một lý do nào đó họ không nói ra, chỉ vì một lý do nào đó họ không tạo điều kiện để gặp nhau để bắt đầu lại…
Và cứ thế, tình cảm vẫn cứ song hành, nỗi nhớ vẫn khắc khoải, sự chờ mong vẫn đong đầy…

  • Anh vẫn ở đây, ngay bên ngực trái em này...
Phố... Phố có nghe gì không khi đông về bên cửa sổ?
Vén mái tóc ngắn đang dài ra từng ngày mà chưa muốn cắt như ngày xưa, em nhón bước chân lên từng bậc cầu thang lạnh buốt, trên sân thượng kia, nơi có thể nhìn thấy rõ nhất mọi thứ, mắt nhạt nhòa... Gió thổi tung những sợi tóc lòa xòa trước mặt, những cơn gió rít đầu đông như muốn bủa vây lấy thân bé nhỏ, người run lên từng hồi. Lặng buồn.
Xem lại những sms gửi đi và nhận lại, em thoáng giật mình vì đã xa lắm rồi. Biến mất - đó là cách anh lựa chọn. Em vẫn cười hiền như lần đầu gặp anh...
Hồi chiều tình cờ thấy một cuốn truyện của nhỏ bạn, người ta nói về những gì đã mất và những gì trở lại. Em tin lắm! - "Cũng phải, người ta phải luôn nếm trải cái không hạnh phúc, thì mới hiểu thế nào là hạnh phúc". Ngược xuôi trên đường đời này, người ta luôn kiếm tìm những cái mà mình đã đánh rơi. Người ta sống bằng cảm xúc, niềm tin, lý trí và trách nhiệm.Người ta tin vào định mênh, nhưng với em, định mệnh chỉ làm nhiệm vụ mang anh đến trước mặt em thôi. Ngay lúc này đây cũng rất muốn khóc thật to để anh trở về, xoa dịu những mệt nhoài thiếu vắng, xóa đi những ngày xa vắng, và hình như... anh chưa bao giờ xa...
Tình cảm của con người nhẹ như gió thoảng, càng giữ thật chặt thì càng đẩy ra xa hơn. Chúng ta cũng vậy, chỉ có điều, anh thì gió thoảng mà em không muốn làm mây bay. Có hàng ngàn cách giải quyết khác nhau, cách trốn chạy là cách nhút nhát nhất mà em từng biết. Anh không dám nhìn thẳng vào mắt em mà quát tháo về những lỗi lầm xưa cũ, những tiếng chuông dài thật dài rồi ngắt. Không biết em đã bấm số anh bao nhiêu lần nữa. Nếu anh xem đó là trừng phạt thì anh thành công rồi, đã giúp một phần cho em đủ dũng khí nhảy vào bờ vực vô vọng. Thoáng gần, thoáng xa...
Giờ em ngồi đây, đầu rỗng tuếch mà đầy ắp những mớ hỗn độn, lòng bình yên mà thấy mệt vô cùng. Chỉ muốn hét thật to vào không trung cho thỏa nỗi nhớ, cho bớt muộn phiền. Để em hiền như mười tám tóc chấm vai. Những lỗi lầm sai trái em chôn cùng quá khứ. Để một ngày kia anh cùng lời tha thứ, quay về bên em...
Em sẽ không send những sms dài ngoằng kể lể cho một người lạ gửi một số điện thoại lạ bảo là của anh. Chỉ đợi một ngày anh sẵn sàng với tất cả, send một sms cho người con gái anh từng thương. Cho những vấn vương chợt òa như nức nở... Và lúc đó em sẽ cười...

Hà Nội đã lên đèn, những ánh màu tím đỏ lấp lánh cả thành phố. Đâu đó, có một người cũng như em, đang chầm chậm hít hà mùi hương của mùa đông đang đến thật gần. Nhớ lại lúc tối đứa em cùng phòng khoe về cái gương nhìn qua y hệt thanh chocolate màu sữa. Em vẫn nhớ, có một người rất thích ăn socola. Lần đầu tiên em biết thế nào là được chở che, thế nào là niềm vui len lỏi trong trái tim nhỏ bé khi đi chọn socola cho một người xa lạ, và cười khúc khích khi anh nói: "Lần đầu tiên anh mới ăn loại socola ngọt như thế này"… kèm theo là nụ cười không thể tươi hơn được nữa, nụ cười làm em mê tít và lấy làm động lực khi mặt em bí xị với những nỗi buồn không tên tuổi hai mươi.
Chợt em thấy cần anh hơn bao giờ hết, cần anh để được nắm tay anh thật chặt và không ngại ngần.
Cần anh nhắc em đi học phải đội mũ kẻo lại phải uống thuốc, thứ mà em ghét nhất trên đời, giờ không anh, ai sẽ nhắc em đây?
Cần anh để được mè nheo, được dỗ dành và nghe quát tháo. Nếu anh biết cảm giác khi cố liên lạc với em không được thì anh cũng nên biết cảm giác của em lúc này.
Hà Nội mùa thu cho một mối quan hệ chớm nở và mùa đông để sưởi ấm nó, vậy mà anh bỏ cuộc giữa chừng chỉ vì những lỗi lầm của hai ta ư? Em không bằng lòng với những gì ở thực tại. Nên anh nhớ rằng anh nên quay lại... Em sẽ ôm và nắm tay thật chặt. Lúc đó không được kêu đau nha.
Những vết đau ta gây ra cho nhau rồi ắt hẳn sẽ lành. Nên anh đừng tự hành hạ mình nữa nhé. Trở về bên em trong một chiều nhè nhẹ. Sẽ muốn đứng nhìn anh thật lâu: "Này, đồ đê tiện và thủ đoạn đệ nhất, anh có thích chết không?"
Gió lùa vào mái tóc ngắn chưa kịp dài, nheo mắt hình hoàng hôn đỏ thẫm đang bủa vây em, hơi lạnh, hơi buồn và một chút...nhớ anh. Một chút thôi cũng đủ làm em quay quắt lắm rồi ...
Tưởng anh xa em thật rồi, hóa ra là anh vẫn ở đây, ngay bên ngực trái em đây này...
Hà Nội một chiều đông, gió hát thầm cho một cuộc tình chưa bao giờ tắt...