Thursday, November 4, 2010

Nếu mình không đến được với nhau

Tình yêu, theo tôi nghĩ, chỉ có 2 con đường mà đôi khi nó không chỉ cắt nhau ở 1 điểm. Đó là chia tay hoặc nên vợ nên chồng...
Ôi đời !

~HVN~

Anh hỏi tôi “nếu sau này mình không đến được với nhau, em có hận anh không?”. Câu hỏi của anh làm tôi thấy mắt mình cay cay. Tại sao hôm nay anh lại hỏi tôi câu này? Chẳng phải anh từng nói, khi đang yêu, đừng nói chuyện lìa xa. Tại sao vậy hay anh đang để tôi chuẩn bị tinh thần cho một cuộc chia ly?


Tôi quen anh thật tình cờ, cứ như là định mệnh. Anh cho tôi niềm tin vào tình yêu và cuộc sống, niềm tin mà tôi tưởng không bao giờ có lại được. Chúng tôi đã có những ngày tháng ngọt ngào bên nhau. Anh cứ như một thiên thần đem đến những nụ cười cho tôi – một cô gái nhiều nước mắt. Bao khó khăn, sóng gió của cuộc sống cũng không làm tôi suy sụp vì tôi đã có anh. Dù tôi biết, những tháng ngày qua tôi đã làm anh buồn lòng nhiều nhưng hơn ai hết, tôi biết mình rất yêu anh. Tôi yêu nụ cười, yêu ánh mắt, yêu cả cái cách mà anh yêu tôi.


Giờ phút này, những kỷ niệm ngọt ngào bên anh ùa về. Tôi nhớ rất nhiều cái vòng ôm siết chặt của anh trước sóng biển Nha Trang, nhớ những buổi hai đứa chạy dọc những con đường thơ mộng trên thành phố mù sương. Tôi nhớ lắm những ngày 16 hàng tháng anh chở tôi đi ngắm trăng, anh còn đọc cho tôi những câu thơ về trăng, chọc cho tôi cười. Nhớ cái ngày đón anh ở bến xe sau những ngày hè xa cách. Những ngày hai đứa quấn quít bên nhau, cùng nhau nấu ăn, cùng nhau đi làm... Làm sao tôi có thể quên? Vậy mà bây giờ anh nói “nếu không đến được với nhau”…
Ngày tôi mang trong mình một vết thương lòng tưởng chừng không bao giờ liền sẹo, anh đã đến như một cơn gió mát lành. Anh đem đến cho tôi sức sống mới, hơi thở mới. Tôi đã nghĩ anh là định mệnh và mình cũng là định mệnh của đời anh. Tôi đã nghĩ đến ngày mặc áo cưới tinh khôi đi bên anh, mơ đến ngày sinh cho anh những đứa con kháu khỉnh. Trong tôi, anh đã như một phần không thể thiếu của cuộc đời. Vậy mà anh hỏi tôi có hận anh không?
Biết trả lời thế nào đây? Có hận anh không? Có lẽ rằng không. Nhưng có lẽ, nếu anh ra đi thì tôi biết mình không bao giờ có thể yêu ai được nữa. Anh là người vực lại niềm tin trong tôi. Anh cho tôi thấy trên đời này còn có người yêu thương tôi, sống chân thành với tôi. Anh đã cho tôi biết mình còn có hạnh phúc trên đời. Vậy thì khi anh ra đi, liệu tôi còn có được niềm tin để bước tiếp không? Anh chính là niềm tin, là hạnh phúc trong tôi... Khi anh hỏi tôi câu hỏi đó, tim tôi như ngừng đập. Tôi thực sự lo sợ. Dù tôi nghĩ "nếu muốn, anh có thể ra đi bất cứ lúc nào, em sẽ không níu kéo" nhưng, thật sự nếu cho tôi nói với anh một câu gì đó thì tôi sẽ không ngần ngại mà nói rằng "anh ơi, anh đừng đi"…
Maphungphinh

3 comments:

  1. tình yêu dù đẹp hay không nhưng cuối cùng cũng đi đến hồi kết.

    ReplyDelete
  2. Đã đến điểm đoạn hồi @.@

    ReplyDelete