Saturday, February 27, 2010

Ra đi là để yêu thương..

Cô thích nhân vật Red Butler trong “Cuốn theo chiều gió”, vẻ ngoài lịch lãm nhưng lạnh lùng, có gì đó hơi giống cô. Ở những người lạnh lùng tình cảm thường rất sâu sắc, khó hình thành nhưng một khi đã hình thành thì rất mãnh liệt và sâu đậm.

Quán hoa lồng đèn!

Hay anh và cô còn gọi là Quán Cây, chị chủ hơi ít cười, hay mặc áo sẫm màu quần trắng tóc kẹp cao, thả xuống lượn sóng. Có một dãy hoa lồng đèn treo tự nhiên ở phía ngoài hàng rào quán. Quán Cây có rất nhiều cây, phong lan khoảng độ 15 giò 6,7 loài, hoa cúc xanh và hoa cúc trắng, nhỏ nhắn như cúc áo bông của cô mặc khi còn bé, mấy chậu lộc vừng, mấy chậu ngũ gia bì, một số chậu cây cảnh, và một cây gì đó, rất lâu rồi, cao lớn toả bóng gần hết quán, quả màu đỏ, lủng lẳng từng chùm.


Cô quan tâm đến hoa lồng đèn, lần hẹn anh đầu tiên ở quán, cô chỉ ngón tay bé xíu, trắng múp míp của mình rồi hỏi : “Đố anh, hoa gì kia?”; anh quay ra hỏi cô bé phục vụ, cô bé cười lắc đầu “ở quán mỗi chị Hoà biết thôi ạ, bọn em không biết đâu” chị chủ quán đang tưới cây quay lại, nhìn cô “Em có biết không?” cô nhìn chị mỉm cười gật đầu, thấy như giữa chị và cô có một mối đồng điệu mới hình thành. Điều đó vẫn là bí mật của cô và chị, anh không biết, anh gọi nó là hoa bông tai, vì nó khá giống hình bông tai.

Tại quán Cây, có một lần cô nói với anh, rất nhẹ nhàng khác hẳn với chân dung của cô trong mắt anh:

- Hay em yêu đi nhỉ, em yêu rồi anh sẽ không phải bị em lôi tuột ra quán Cây nghe em than vãn, sẽ không phải nhìn thấy đôi mắt buồn như bầu trời nặng nước chuẩn bị mưa dông của em!... sẽ, ...
Anh cắt ngang giọng đầy hài hước và châm chọc

- ...sẽ lại chạy đến và lôi tuột anh ra Cây rồi bảo, em bị nó đá rồi anh ạ!.
Cô nhướn chân mày, làm cử chỉ doạ nạt anh, rùi lại cười buồn

- Em nói thật đấy, em không đùa đâu.

Rồi bất chợt cô không dám nhìn vào mắt anh, còn anh thì nhìn vào cốc chanh muối đá của mình.

Cô nhìn ra xa, phía những chậu hoa lồng đèn và nghĩ ngợi, bây giờ là tháng tư, những chậu hoa lồng đèn đang nở hoa, cô cũng đã từng có một chậu hoa lồng đèn bạn cô mang tận Đà Lạt về, bạn cô nói “bà thích thì tôi mang về thôi, hoa này chỉ ưa ngày ngắn, ngoài mùa xuân ra bà phải có nhà kính cho nó ở, mà tôi thấy nhà trọ của bà còn không ổn thì lấy đâu ra nhà kính cho nó ở, nhỉ” cậu bạn nháy mắt, cười để lộ chiếc răng khểnh!
Cô hay nghĩ, những gì ăn sâu vào tiềm thức rồi thì khó quên. Nhìn bề ngoài ai cũng nói cô dễ gần, cái miệng siêng cười, chỉ khẽ thôi là cười, khuôn mặt bầu bĩnh dễ mến, nhưng khó tiếp xúc và khó gần. Cô thích nhân vật Red Butler trong “Cuốn theo chiều gió”, vẻ ngoài lịch lãm nhưng lạnh lùng, có gì đó hơi giống cô. Ở những người lạnh lùng tình cảm thường rất sâu sắc, khó hình thành nhưng một khi đã hình thành thì rất mãnh liệt và sâu đậm.


Lúc rỗi rãi cô thường dành thời gian để suy ngẫm, để hồi tưởng, cô không có thói quen nghĩ về tương lai, cô hay nhớ lại những điều đã qua, những điều có thể bất chợt làm cô mỉm cười, nhưng cũng đôi khi làm lòng cô chùng xuống, làm những hơi thở như bị đè lên!

Lúc này cũng vậy cô đang hồi tưởng, về những điều đã qua...

Cậu học cùng cấp 3 với cô, rồi 2 đứa cùng đỗ Đại học ở cùng một thành phố, hai trường ở hai quận, nhưng cậu giành nhiều thời gian cho cô. Cô cũng vậy. Cô đã từng nghe về những tình bạn lớn, đó là sự quan tâm của những người dành cho nhau hơn cả người thân hơn cả người yêu, nhưng không phải là người yêu!
Cậu là người đợi cô dự lễ khai giảng ở trường Đại học, rồi dẫn cô đi ăn kem, đi chơi suốt cả buổi chiều và tối hôm đó, cô là người đầu tiên đến phòng trọ của cậu, sắp đặt đồ đạc cùng cậu, nơi treo bức tranh cậu vẽ, nơi đóng giá sách, nơi để bàn học, và nơi để tủ quần áo, kê giường tất cả là ý tưởng của cô, cậu mỉm cười và gật đầu lia lịa...
Ngày tháng cứ nối đuôi nhau ra đi, việc học tập có những lúc bận rộn, nhưng ngay cả lúc bận rộn nhất thì cậu và cô cũng không quên nhắn tin cho nhau. Cô bị viêm kết mạc, đau suốt 1 tuần mà cứ ngỡ đau mắt đỏ, cậu bận ôn thi không sang, cô cũng nghĩ là đau mắt đỏ nên không đi khám. Chủ nhật cậu sang, cô chỉ ngồi chảy nước mắt, không phải cô khóc đâu, vì viêm kết mạc mà. Sáng thứ 2 cậu nghỉ học chở cô đi khám, cứ đến giờ tra Thuốc cậu lại nhắn tin nhắc cô, ...Bạn cô bảo cậu yêu cô, ai nhìn vào cũng nói vậy. Nếu cậu yêu cô thật thì sao, nếu cô...? Nhưng cậu vẫn đi bên cô, ấm áp và lặng lẽ.

Một ngày cô sang nhà cậu chơi, cậu đi chợ nấu cơm cho cô ăn, cô ngồi máy vi tính chơi line và nghe nhạc, cửa sổ yahoo hiện lên màn hình, nick của cậu và một ai đó: “Phong à, chủ nhật sang giúp tớ viết code đi thay vì ở nhà mở nick ngồi chát”. Cô không gõ lại. Im lặng. “Cậu busy à? Tớ bảo nè, tấm ảnh hôm qua cậu sửa cho tớ đẹp lắm, tớ dùng làm avata nè...” “Alo, cậu có đó không”. Cô nhìn lên avatar một cô bé tóc đen, cặp kính cận thông minh, hiền lành.


Cô tự hỏi mình có quá ích kỷ, mình có lấy đi nhiều thời gian riêng tư của cậu?

Rồi anh xuất hiện, anh không đẹp trai, không cao ráo, nhưng anh người lớn và hài hước. Nét hài hước đủ làm anh trẻ lại bằng cô, ngồi chuyện trò nhí nhố với cô, anh cũng người lớn đủ để không giận những câu nói có gai của cô, đủ để lắng nghe và đủ để khuyên bảo.

Cô ít gặp cậu hơn, thay vì cô đi dạo phố cùng anh. Bốn năm đại học qua nhanh như tuổi thơ đã qua của cô, cậu vào Đà Lạt thăm gia đình người cô, rồi cậu trở về với quyết định sang Hà Lan, cô của cậu có một công ty hoa xuất khẩu.
Cậu đi rồi cô mới thấy thành phố 4 năm qua cô từng sống thật xa lạ, thật rộng lớn, lối đi qua ngõ phòng trọ nhà cậu vừa thân quen vừa ngơ ngác. Mỗi lần cô đi ngang đó, tim cô như thắt lại.

Một lần anh chở cô ngang qua lối ngõ quen đó, cô chợt nghĩ về câu thơ

“Đưa người yêu qua nhà người yêu cũ.
Trong cơn mưa ban trưa.
Chợt thấy lòng mình tách thành hai nửa.
Nửa ướt bây giờ, nửa ướt xa xưa”


Cô, anh và cậu không như câu thơ mà làm cô nghĩ hoài về nó.

Anh vẫn như một người bạn lớn, đi chơi với anh vẫn vui vẻ và thú vị. Nhưng một ngày cô bỗng thấy tim mình yếu đuối, thấy bàn tay mình nhỏ bé, thấy cần một bàn tay nắm bàn tay, cần một bờ vai cho tựa mái đầu. Cô bắt đầu nghi ngờ sự tồn tại của những tình bạn lớn, nó có lớn hơn những tình yêu? Lúc ở Cây, cô nói “Hay là em yêu nhỉ...”, rồi, cô chờ mong một câu nói ý tứ ngăn cô lại nơi anh..., không có gì cả, chỉ có sự im lặng.

Lúc cô cần một cái nắm tay cô không dám và anh không thể, lúc cô cần một bờ vai, cũng vậy, cô vẫn thấy mình cô đơn dù được quan tâm.

Đi xa là để yêu thương...

Cô check mail:

“Ngày...
Tự dưng đến một miền đất xa quá Hạ ạ! Thấy nhớ cô bạn của tôi quá, cậu vẫn khoẻ chứ, anh bạn kia sao rồi, cậu đừng nghĩ nhiều, cậu hay suy nghĩ quá, già mất à, lúc tớ về lại chào bằng cô...”
Cô tạm thời không gặp anh, cô bảo cô đi công tác, nửa tháng mới về! Anh gọi điện, nhắn tin hỏi thăm thời tiết nơi cô công tác, hỏi thăm con người nơi đó, hỏi thăm cô có đi đến đâu không, cô nhìn bên ngoài văn phòng, rồi nói “ Không lạnh lắm đâu ạ , cũng như ở Hà Nội ý” anh cười “Sao em rõ vậy?” cô nhẹ nhàng “Vì em quan tâm mà”.

Tối về cô lại check mail

“Ngày....,
Tớ gửi kèm file ảnh tớ ở mấy nhà kính này, tớ ít lên giảng đường hơn, siêng đến nhà kính hơn, lồng đèn bên này rực rỡ hơn, nhưng không được yêu quý như ở Việt Nam...một năm nữa tớ học xong, nhưng chắc ở thêm nửa năm cho kế hoạch của tớ và cô tớ! ... Cậu thích làm bà chủ của hoa lồng đèn ở Việt Nam không?

...”
Cô mỉm cười reply

“…
Phố quen
Ngày....
Tớ cũng chuẩn bị đi xa nè, nhưng chắc không xa như cậu mà cũng không lâu như cậu, tớ sẽ vào Nha Trang 5 tháng chỗ cơ sở 2 của toà soạn, mới thành lập trong đó, dạo này tớ bắt đầu tập tưởng tượng, để tớ bớt nghĩ lại những điều đã qua, tưởng tưởng những chuyện vui nhiều hơn, để da mặt giãn ra, đỡ nếp nhăn, tớ cảm thấy mình yêu những phố quen này quá, khó ra đi, nhưng tớ quyết rồi, ra đi là để yêu thương hơn, cũng như cậu mà, phải không?...


Một tối đông lạnh, anh nhắn tin: “ Còn hai ngày nữa em về nhỉ?” “Vâng,...

Cô bỏ những con chữ dang dở, bỏ dở tin nhắn không send.

Cô tắt máy!

Sáng lạnh, cô bắt taxi, ra sân bay, yên vị nơi khoang máy cô chợt bật khóc, cô thấy mình lạnh lùng, và hờ hững, cô cảm tính và ích kỷ.
Vào đó rồi cô sẽ gọi điện cho anh, dẫu sao, kể từ khi cậu đi, cô thấy mình vẫn chưa lớn lên được.

Cô sẽ đi để trở về lớn hơn, để trở về và yêu thương nhiều hơn...

No comments:

Post a Comment