Sunday, January 3, 2010

Nhật ký tìm kiếm hạnh phúc

 Đoạn cuối thì không hiểu lắm. Nhưng đoạn đầu thì ... thấy gì đó đồng cảm. Đơn giản là mình chả biết tình yêu là gì... sợ ngộ nhận, sợ đến lúc nói yêu rồi thì nhận ra nó không phải... rồi lại chia tay... đau khổ...... Ôi cái cuộc đời này :))
~HVN~
BLog này là chỗ mọi người thoải mái chia sẻ. Tất cả những memb c2 đã để lại mail và những người bạn thực sự của blog (nếu có) đều có thể post bài!

Hạnh phúc là cái gì đó khiến con người muốn chạm tới.
Khái niệm về hạnh phúc luôn khiến cho mỗi ai nghĩ đến đều cảm thấy ấm áp và rung động.
Một gia đình hạnh phúc khi đón nhận sự chào đời của một thành viên bé nhỏ, bố mẹ hạnh phúc khi nhìn con cái trưởng thành và đỗ đại học, ông bà hạnh phúc khi nhìn con cháu sum vầy...
Còn tôi, tôi hạnh phúc khi tìm được một nửa hạnh phúc của mình!
Trái tim tôi có 2 nhịp, 1 nhịp là để duy trì sự sống và 1 nhịp đang tìm kiếm hạnh phúc. Khi tôi sinh ra, mẹ là người cho tôi sự sống, bố là người tiếp sức mạnh để tôi bước vào đời. Tôi hạnh phúc khi được bố mẹ thương yêu, tôi hanh phúc khi anh trai tôi kết hôn, tôi hạnh phúc khi vượt qua được thử thách của cuộc sống, niềm hạnh phúc lớn nhất của cuộc đời tôi là gia đình tôi luôn thương yêu nhau...
Ảnh minh hoạ: Karisca

Nhưng … tôi chưa nếm được mùi vị hạnh phúc mang tên “Tình Yêu”
Lần thứ 1: Người ta bảo tôi thật là có duyên, chàng trai ấy cao to, hào hoa và lịch lãm, tôi thật may mắn khi được người ấy quan tâm. Trái tim tôi đập loạn nhịp mỗi khi được quan tâm, được chăm sóc. Tôi nghĩ rằng: mình may mắn thật, người ấy luôn đem lại bất ngờ cho tôi, luôn cho tôi thấy: người ấy như 1 người hùng, luôn ở bên và che chở cho tôi… Nhưng hạnh phúc này chẳng kéo dài bao lâu, tôi chỉ nhận ra, tôi chỉ hơi thú vị 1 chút thôi. Chẳng vì lý do gì cả, mọi thứ cứ như vậy trôi đi, chẳng có bắt đầu và cũng chẳng có kết thúc, như một cơn gió thoảng qua, một cơn gió mùa giữa trời thu...
Lần thứ 2: Tôi được yêu thương vô điều kiện, tôi không kịp cảm nhận trái tim tôi đập nhịp nào vì anh đến quá nhanh, khiến tôi không thể kiểm soát được.đây là tình yêu hay tình thương? Một người đàn ông khuyết tình thương gia đình, một người đàn ông cần được che chở bởi một người phụ nữ họ yêu, anh đã yêu tôi ngay lần đầu gặp gỡ, tôi đã quá vội vàng, đã quá nhanh cho một quyết định, vì tôi không muốn anh phải đau khổ và suy sụp chờ đợi vì tôi. Tôi đã yêu anh, một tình yêu đầu tiên thuần khiết và trong sáng. Chúng tôi đến với nhau bằng cả sự kính trọng và niềm tin yêu, nhưng sự kính trọng đó cũng chẳng thể kéo dài lâu, khi niềm tin trong tôi bị phá vỡ… Chúng tôi chia tay trong ngày đông rét đậm, tôi đã khóc, khóc thật to, tôi chưa bao giờ cảm thấy trái tim tôi đau đớn như vậy, như vừa bị ai cào xước, như vừa bị ai xé nát… Với một cô gái đa cảm như tôi, “bị phản bội” cú shock đó là quá lớn.
Lần thứ 3: Tôi tìm kiếm sự bình yên, tôi tìm kiếm những điều giản dị, và tôi gặp anh ...., những câu chuyện đời thường, một con người chân thật khiến cho trái tim tôi ấm lại. Tôi đã nghĩ: thượng đế bạn tặng cho tôi một nửa đối lập để tôi được bình yên.
Một thời gian dài tôi tự ngụy biện cho bản thân để tự cảm nhận hạnh phúc, anh là người hướng nội, tôi là người hướng ngoại, anh cho những sỏ thích của tôi hơi điên rồ và tôi cho những sở thích của anh là tẻ nhạt, nhưng chúng tôi vẫn tôn trọng cuộc sống riêng của nhau, điều đó chính là ranh giới níu giữ nhịp đập hạnh phúc.
Nhưng khi tôi nhận ra, lý tưởng sống và văn hóa sống của chúng tôi không cùng 1 thế giới, tôi đã thoáng giật mình …. Đây là người mình sẽ chọn làm bạn đời ? tôi trở nên thận trọng và nhìn lại cả một quãng đường không ngắn đủ để tôi nói câu chia tay, tôi không nghĩ rằng: có ngày tôi sẽ khiến người nào đó đau khổ vì mình, nhưng có lẽ tôi làm đúng, tôi không nên tự lừa dối mình và lừa dối tất cả mọi người rằng: tôi hạnh phúc

Bây giờ mỗi buổi sáng thức giấc, tôi đều tìm kiếm hạnh phúc, hạnh phúc trong công việc, hạnh phúc được làm những điều mình yêu thích, hạnh phúc được thương yêu, hạnh phúc vì đã biết thương yêu bản thân hơn. Có một câu rất hay: “Mỗi ngày tôi chọn một niềm vui”, thì với tôi: mỗi ngày tôi biết trân trọng bản thân hơn.
Nhịp đập hạnh phúc đã trở lại khi tôi được chia sẻ và quan tâm với anh, sự bắt đầu là một tình bạn, theo như tôi nghĩ: là một tình bạn đẹp, đáng trân trọng và khiến trái tim tôi ấm áp. Anh không phải quá xuất sắc về mọi mặt, không gây ấn tượng đẹp cho tôi bởi phút đầu tiên, không làm trái tim tôi xao xuyên khi đối diện …. Nhưng … sự đồng điệu bởi sở thích, tính cách và càng gần anh tôi lại càng bị thuyết phục.
Tôi hạnh phúc khi anh quan tâm đến gia đình tôi, sự hạnh phúc đó làm trái tim tôi đập nhanh hơn, nóng hơn ….
Tôi hạnh phúc khi anh luôn tỏ ra phức tạp khi đối diện với tôi, luôn tỏ ra xấu tính khi đối diện với tôi, vì tôi nhìn thấy trong mắt anh sự chân thành và nó khiến tôi thấy gần gũi
Tôi hạnh phúc khi anh luôn biết cách quan tâm đến tôi, khi anh biết cách chia sẻ với tôi, khi anh làm tôi cười mỗi khi tôi nói chuyện …
Tôi hạnh phúc khi anh và tôi đồng điệu về sở thích, suy nghĩ và lối sống …
Tôi có thể nói rất nhiều rất nhiều từ hạnh phúc khi nghĩ về anh, và khi những dòng nhật ký này dừng lại thì tôi đang rất nhớ anh, tôi muốn gặp anh, tôi muốn được nghe anh nói, nhìn anh cười và muốn được làm điều gì đó khiến anh cũng cảm thấy hạnh phúc như tôi.
Sự bắt đầu luôn là ngọt ngào và tinh khiết, và một bông hoa chưa nở sẽ chẳng bao giờ tàn, … hạnh phúc luôn bắt đầu và luôn đến với những ai biết nâng niu và chia sẻ ….
Hà Nội – Mùa đông 19/12/2009
Gửi từ email Chuối Xinh

No comments:

Post a Comment