Wednesday, January 6, 2010

Phố mưa

Trần Hoàng Trâm


Mưa, lặng lẽ về trên con phố nhỏ. Dòng người bước âm thầm, ai đó tự tìm cho mình một chỗ trú hay bất chấp cơn mưa chiều, cứ thế bước đi.
… Nghi cũng thế, cũng đi duới cơn mưa chiều cho đến khi cảm nhận được cái lạnh đang thấm dần qua da thịt mình. Khi ấy cậu chợt nghĩ đến một nơi để trú. Có điều dường như đã quá muộn, đôi lúc con người ta cũng không biết mình phải về đâu, cậu lạc sau khi đã cố nhìn quanh. Con phố nhỏ ngoằn nghoèo, xa lạ đối với cậu. Nhưng chẳng lẽ một tên con trai to xác như cậu lại khóc hu hu như một đứa bé con lạc đường, cậu lạnh và cố tỏ vẻ bất cần bước tiếp tới trước. Chợt cậu đứng lại, nhìn vào tấm bảng hiệu màu đồng treo trên cao một cách khá ấn tựơng : Fairy’s coffee. Trong Nghi hiện lên hai sự lựa chọn: một là cứ bước đi cho đến khi đỗ gục vì lạnh, hai là vào đó và gọi một cái gì đó nóng ấm, cái gì cũng được miễn nóng ấm. Và đôi chân cậu đã tự quyết định vấn đề đó mà không cần đầu óc . Con chuột ướt nhè – là cậu bước vào trong.
_ Cho tôi cái gì cũng được, miễn là nóng! –cậu gọi sau khi đã yên vị trên chiếc ghế cao ở quầy phục vụ.
_ Nếu anh dùng nứơc sôi thì chúng tôi sẽ khó trong việc tính tiền!
Cậu đưa tay gạt những lọn tóc lù xù trước trán rồi nhìn vào người phục vụ trong bộ đồng phục màu trắng khá sạch sẽ.
_ Anh đùa thế tôi sẽ gọi chủ đến! –Nghi cáu lên vì lạnh.
_ Được, thế anh gọi tôi có chuyện gì nào! – “ nhân viên phục vụ” được cậu hù doạ lên tiếng hỏi.
_ Anh là chủ ở đây? –cậu giật mình.
Người thanh niên mang kính trắng mỉm cười thân thiện đáp lại Nghi.
_ Vậy thì tôi phải uống nước sôi thật sao? –cậu rầu rầu quên mất mình đang lạnh.
Người chủ quán đưa cậu một tách trà nóng bóng khói. Quai tách được trang trí khá lạ mắt.
_ Hồng trà, nếu anh thích tôi sẽ thêm sữa vào!
_ Khỏi! –cậu nhanh tay chụp lấy cái tách, cảm thấy đôi bàn tay ấm lên.
Rồi cậu nhanh chóng uống cạn tách trà. Có lẽ đó là tách trà ngon nhất mà cậu được uống từ trước đến giờ.
_ Thêm tách nữa! –Nghi nói nhanh gọn – à không, hai tách đi!
_ Không ai uống trà vội vã thế! – người chủ quán vừa pha tiếp cho cậu tách khác.
Trong lúc chờ đợi, Nghi đưa mắt nhìn xung quanh. Quán sang trọng và sạch sẽ. Cậu thấy hơi vui khi chính tay chủ quán pha trà cho mình. Aùnh mắt Nghi đừng lại nơi góc quán, một cô gái với đôi mắt lẫn chút buồn rầu đang nhấp nháp một tách gì đó. Đôi mắt cô ấy như nhìn xuyên cả màn mưa…
Cậu đưa tay níu lấy áo ngươi chủ quán khiến anh ta giật mình nhìn lại. Nhưng anh ấy chắc chắn sẽ không giận đâu, cậu nghĩ thế, trông anh ta hiền lành đến thế cơ mà.
_ Cô gái ấy…- Nghi nói nhỏ vào tai người chủ quán kèm theo cái nhìn.
_ À , khách quen của tiệm chúng tôi! – người chủ quán chỉnh lại kính của mình – cô ấy thường đến đây cùng với bạn trai…
_ Thế hắn đâu? –cậu không dấu diếm sự tò mò.
_ Cách đây ba tuần thì không đến nữa…
Cậu lặng yên như con mèo nhỏ nằm dài trên bàn, tay cậu quay quay chiếc tách.
_ Không sao đâu, rồi cô ấy sẽ tìm được người xứng với mình hơn!
Người chủ quán đưa cậu chiếc tách khác, lần này thì trong trà có cả sữa. Cậu nhếch mép cầm chiếc tách lên…
_ Nhìn vào giữa quán xem! – người chủ quán nói kèm theo một nụ cười.
_ Một ông lão và một bà lão cùng hai cái ô màu xanh đen, họ cùng uống ly giống nhau và nước trong ly họ đã cạn…
_ Cậu quan sát kĩ thế, họ đã ngồi đây rất lâu!
_ Được! Tôi sẽ đuổi họ giùm anh, miễn phí phần tôi nhé! –Nghi mỉm cười gian manh.
_ Khỏi, khỏi! – người chủ quán lặng yên một lúc – họ đã chờ nhau ba mươi năm rồi và hôm nay là lần đầu tiên họ gặp lại nhau…
_ Lâu đến thế à? –cậu gần như không tin vào tai mình.
Người chủ quán không trả lời mà thay vào đó là nụ cười thường trực. Dịu dàng như ánh nắng biến mất tự bao giờ trong cơn mưa gợi cho cậu một vài suy nghĩ về một cái gì đấy…
_ Anh chủ quán này!
_ Gì?
_ Một tách trà nữa!
_ Đã là tách thứ sáu rồi! Cậu còn muốn dùng thêm?
Cậu giật mình.
_ Sau anh không nói sớm, tôi muốn uống…năm tách thôi! Lỡ rồi, dùng qua con số bảy vậy! –Nghi cười lớn, át đi tiếng mưa ngoài phố.
Ai đó không mong chờ cơn mưa ấy sẽ ngừng đi.
_ Anh đã kết hôn? – chợt giọng cậu trở nên nghiêm túc lạ.
_ Vâng! Có gì à?
_ Không, tôi thấy nhẫn cưới trên tay anh, trông anh còn trẻ thế. Cô ấy đâu? –Nghi hỏi không nhìn thẳng vào người mà ra ngoài con phố nhỏ, nhìn hàng cây tắm mình trong cơn mưa. Ai đó cũng có những nỗi niềm riêng lặng lẽ.
Ai đó cũng có những nỗi niềm riêng lặng lẽ.
_ Cô ấy không còn ở cạnh tôi! – người chủ quán nở nụ cười đượm buồn.
_ Tại sao, anh pha trà rất ngon mà! Hương vị rất giống như mẹ tôi trước đây pha cho tôi khi tôi còn bé! – cậu mỉm cười tiếp tục nhấm nháp tách trà.
_ Thế mẹ cậu đâu?
_ Cũng không còn ở bên tôi! – Nghi trả lời một cách bình thản, như danùg vẻ của một con người không bị quá khứ trói buộc.
Có thể là thật, cũng có thể giả dối. Người khác khó nhận ra chiếc mặt nạ mà mình đang mang, ngoại trừ chính mình. Cũng có thể mình biết rõ lại tự che dấu nó…
_ Theo anh bao giờ cơn mưa sẽ tạnh? –Nghi hỏi và chăm chú chờ đợi câu trả lời.
_ Cậu không cần phải lo điều ấy!
_ Hả?
_ Ở đây tôi có cho mướn phòng, giảm cậu mười phần trăm, thấy thế nào?
_ Tôi chỉ đồng ý khi anh miễn phí bảy tách trà và giảm chín mươi phần trăm thôi! – cậu cười rồi cầm chiếc áo khoác đứng lên.
Ngoài trời, mưa vẫn rả rích nhưng dường như không còn lạnh nữa.
_ Mai cậu sẽ uống gì? – người chủ hỏi vừa dọn dẹp bảy tách trà.
_ Anh không đơn giản như cái vẻ bề ngoài của mình, tôi ghét những kẻ luôn mỉm cười, vui buồn hờn giận điều không lộ ra ngoài!
_ Cậu cũng thế thôi, cảm xúc mà cậu biểu hiện cũng đâu toàn chân thật!
_Trà sữa, nhớ cho cả bạc hà nguyên chất!
_ Đựơc, đi đường cẩn thận nhé!
_ Tôi sợ những kẻ hiểu rõ mình lắm! –Nghi lè lưỡi, quay lưng đi – anh đừng tỏ ra thế!
Nghi bước ra cửa và dừng lại một chút ở đấy trước khi đi.
_ Sao thế? – người chủ quán nhìn theo cậu.
_ Nơi đây rất ấm áp, rất tuyệt! –cậu mỉm cười.
…Ngoài trời vẫn phủ kín những hạt mưa…
Có những câu chuyện thực chất rất vu vơ, như làn khói trắng của ly trà sữa, không mang một chút ý nghĩa gì cả. Nhưng tôi nghĩ là thú vị nếu một ngày nào đó bạn bỗng đi lạc trên một con phố xa lạ, vào một quán cà phê và tìm được người- mà- mình-muốn-chuyện-trò. Và từ đó thấy ấm áp hơn bởi nhiều điều từ thế giới xung quanh mình mà không phải lúc nào bạn cũng có thể cảm nhận được. Thôi thì cứ cho là một câu chuyện vui đi, một câu chuyện với tách trà sữa trong một con phố mưa ^_^

No comments:

Post a Comment