Monday, February 28, 2011

Duyên!

Lời tác giả: “Tình yêu có những cung bậc cảm xúc khác nhau, khi yêu thương, khi giận hờn… Bạn đã từng để cho tâm hồn mình trải qua nhứng phút luyến láy của bản tình ca đó chưa?”
Người ta bảo tình yêu không được phép so sánh nhưng sao tôi vẫn muốn được so sánh để thấy tôi đã đi được đoạn đường tình yêu dài bao nhiêu cùng anh? Nhiều khi tôi nghĩ rồi cười thầm: “Con gái thật lạ, luôn muốn người ta yêu mình nhiều hơn nhưng hóa ra mình lại yêu người ta nhiều hơn thì phải”.
Anh và tôi quen nhau giản đơn như cái quy luật khi nào trời thích thì đổ mưa. Tôi đợi xe buýt và anh cũng vậy. Giữa cái ngột ngạt của mùi xăng xe lẫn những tiếng còi inh ỏi của các loại xe trên đường khiến tôi thấy khó chịu nhưng bất chợt một cơn mưa ập đến. Nghe những giọt mưa tí tách rơi trên mái hiên, trên mặt đường, trên lá cây tôi thấy tâm hồn dịu nhẹ hơn. Sau khi nghỉ tết tôi lên trường học, phải mang theo đủ thứ lỉnh kỉnh, nào sách, gạo, quần áo… Ngồi giữa đống đồ ấy thật khó duỗi chân, vươn tay vươn vai cho thoải mái. Nhưng kìa, bản tình ca của tôi đang ngân lên! Tí tách! Tí tách! Ngắm những giọt mưa rơi rồi đọng lại và vỡ òa trên ô cửa kính thật tuyệt biết bao. Du dương theo nhạc điệu của mưa, tôi ngủ lúc nào không hay.
 
- Cô ơi, tới cổng trường Cao Đẳng Du Lịch rồi.
Tôi choàng mắt, cuống cuồng vơ chiếc ba lônhảy xuống khỏi xe. Rồi có tiếng từ đằng sau gọi lại:
- Cô tóc dài ơi, quên túi gạo này.
Tôi nghe loáng thoáng hình như đó không phải là tiếng của anh phụ xe. Dừng lại:
- Của cô này!
- Cảm ơn anh.
- Lần sau đi xe có một mình thì đừng ngủ say như thế nhé!
Anh chàng đó nhoẻn một nụ cười. Nụ cười trong veo như cơn mưa vừa rồi. Tôi khẽ gật đầu rồi quay lưng bước đi mà thấy hình như da mặt mình hơi nóng thì phải.
Dường như trời sinh ra cơn mưa bất chợt thật đúng lúc, lần đầu tiên tôi gặp anh, lần thứ hai tôi lại gặp lại anh cũng trên chuyến xe này và cũng có một cơn mưa. Anh là hải quân thỉnh thoảng về thăm nhà vào cuối tuần và đầu tuần lại lên đơn vị. Tôi đã từng nghĩ không biết đó có phải là duyên phận không và ông tơ bà mối có phải là những cơn mưa bất chợt không. Tình yêu của chúng tôi mát lành như từng ngụm nước mưa, ở bên anh dưới cơn mưa tôi thấy thật lạ, trái tim tôi đang bay lên cùng những bong bóng mưa về nơi xa. Mưa ơi, hãy mưa mãi nhé, đừng tạnh. Thời gian ơi đứng lại nhé , đừng trôi! Xe buýt số 2 ơi đến chầm chậm thôi nhé! Tôi không muốn chia tay anh nên nhịp tim tôi như rung lên như muốn tất cả hãy chậm hơn quy luật bình thường vốn có.
Ảnh minh họa: vi.sualize
Dường như tôi mơ những giấc mơ đẹp hơn bởi những lời chúc yêu thương, hài hước và âu yếm của anh. Nỗi nhớ cứ dài hơn theo dòng chảy của thời gian. Những mộng mơ về một tương lai đầy màu hồng như tôi tưởng tưởng làm tôi thấy vui và tự mỉm cười những lúc rảo bước trên đường. Căn phòng trọ nhỏ bé của tôi ngập đầy những đóa hồng anh tặng. Có những bông hồng đã khô nhưng vẫn mỉm cười với tôi như ngày hôm qua vậy. Tôi mong được đến cuối tuần để gặp anh, mong được nhìn thấy nụ cười mà tôi đã chết ngay từ lần đầu, nụ cười lung linh như cơn mưa đầu mùa làm mát lạnh tâm hồn tôi. Tôi mong chuyến xe mà tôi và anh đã tình cờ cùng lên rồi lại gặp nhau vào cuối tuần khi về nhà…
Đã hơn ba tháng tôi chưa được gặp anh mà cảm giác một ngày hay một tuần không được nhìn thấy nụ cười lung linh ấy khiến tôi thấy nao nao, bồn chồn trong lòng. Tôi nhớ anh đến da diết, vậy mà đáp lại nỗi nhớ của tôi anh chỉ nói:
- Giờ anh đang rất bận. Đơn vị đang có nhiều việc quá. Em chịu khó nhé!
Anh vẫn không quên dặn tôi phải tự biết chăm sóc mình, không được thức khuya, không bỏ bữa hay không được ngủ quên trên xe. Nghe những lời anh dặn như thủ thỉ bên tai mà nước mắt tôi rơi lúc nào không hay. Tôi chỉ muốn khóc thật to, muốn gào lên trong nước mắt: “Em không nhớ! Em nhớ anh! Em muốn gặp anh!”
Muốn cầm điện thoại nhắn tin hỏi tuần này anh có về không? Muốn gọi điện để bắt đầu huyên thuyên với anh, muốn nói với anh nhiều lắm nhưng nhấc điện thoại lên lại đặt xuống, ngập ngừng muốn bấm số nhưng lại thôi. Tôi sợ anh đang bận. Tôi sợ anh đang mệt mỏi anh lại gắt lên vô cớ với tôi. Chỉ nghĩ đến những điều đó thôi là tôi không còn động lực để gọi cho anh nữa. Anh đã ngày càng xa trong nỗi nhớ dù nỗi nhớ anh trong tôi đến cồn cào. Tôi đang như bước giữa hoang mạc và cần một cơn mưa. Tôi đang sắp bị đốt cháy trong nỗi nhớ và cả những giận hờn.
Chiều nay tôi về quê, tại bến đợi chiếc xe buýt quen thuộc mà anh bảo đợi anh ở đó. Tôi lặng lẽ đọc những tin nhắn, lặng lẽ không trả lời anh nhưng sao tôi lại mong đến ngày mai để được gặp anh.
Bến xe buýt quen thuộc, từng dòng người hối hả lên xe xuôi ngược theo những ngả đường. Tôi lặng lẽ mong xe đến và mong cả anh… Đợi , đợi hoài, đợi mãi … sao anh chưa đến? Có bao giờ anh thất hứa đâu. Chiếc xe buýt số 2 này đi, chiếc xe buýt khác lại đến nhưng sao vẫn không thấy anh? Thời gian như chết lặng . Không gian như hóa đá. Tôi ngơ ngác trong nước mắt tủi hờn:
- Anh! Anh đang ở đâu?
Ngày nắng đã tắt, tôi chôn chân ở bến xe buýt. Tôi miên man trong dòng suy nghĩ không biết đang đưa mình trôi về đâu. Chợt giật mình khi ai đó nhẹ vỗ vai:
- Này cô, chiếc xe cuối cùng rồi. Cô đợi ai mà ngồi đây suốt vậy.
Tôi chỉ khẽ ngập ngừng:
- Vâng ạ.
Tôi bước lên xe, cố ngoảnh lại nhưng vẫn không thấy anh đâu. Lòng tôi nặng trĩu như ai đó bắt đeo hàng trăm tấn đá.
Ảnh minh họa: vi.sualize
Chuỗi ngày nặng nề sống trong nước mắt , nỗi nhớ và cả sự chờ đợi vô vọng của tôi khiến tôi thấy mệt mỏi, uể oải. Anh nói anh bận và chưa thể gặp tôi. Anh nói anh phải cùng đơn vị đi công tác xa. Muôn ngàn lí do anh có thể đưa ra nhưng tôi hiểu rằng anh đang trốn tránh tôi, và tôi không hiểu tại sao anh lại như vậy.
Một mình lang thang trên con đường tìm lại những kí ức hạnh phúc của ngày xưa, tìm lại những nụ cười ngày nào tôi sững người không tin vào mắt mình nữa, là anh mà, anh đang ngồi cùng một người con gái khác.
Đã bao lần anh nói dối tôi là vì anh có người con gái mới. Đã bao lần anh trễ hẹn cũng bởi vì người ta. Tôi mải miết chạy như sợ ai đó đuổi theo, chạy để không còn chỗ cho nỗi đau vùng lên làm nhói đau trong lồng ngực. Ánh sáng đâu đó loang loáng nhưng nụ cười kia tôi nhầm làm sao được. Tôi chạy ngược con đường để trả những nhớ thương cho gió, trả lại nụ cười lung linh như có ánh sáng diệu kia cho tiếng lá khô khốc.
10h sáng . Chuông điện thoại reo. Tôi mệt mỏi nhấc máy:
- Allo!
- Có phải chị là Duyên không? Giọng của một cô gái lạ nào đó vang lên.
- Dạ, phải.
- Anh ấy muốn gặp chị bây giờ, chị có thể đến không…?
Trời, sao lại thế được. Tôi hốt hoảng lao ra khỏi nhà trong bộ dạng của một người đầu tóc rối bù, chân trần. Tôi lạc lõng:
- Phải làm sao đây? Sao anh lại thế chứ?
Nhìn anh nằm bất động trên giường bệnh, tôi òa khóc nức nở. Sao tôi lại vô tâm đến vậy.
- Duyên à, anh đã muốn đến trạm xe buýt vô cùng, nhưng anh không thể ra khỏi giường để đến với em. Anh xin lỗi.
Cơn mưa với nhạc điệu buồn lại ngân lên.
Hoang mang, bế tắc ngập đầy lòng tôi. Giá như tôi không trẻ con chỉ chờ anh đến, giá như tôi biết chạy đến bên anh khi anh mắc bệnh thì anh đã không cô đơn và thấy có lỗi với tôi như vậy, giá như hôm đó tôi gạt bỏ những giận hờn để chạy đến bên anh trên con đường xưa… giá như anh không rời bỏ tôi ra đi.
Chuyến xe buýt dừng lại, bước lên xe, cơn mưa chiều lại rơi hòa vào những giọt nước mắt của tôi. Tôi thiếp đi trên xe lúc nào không hay.
- Duyên à, lại ngủ quên rồi.
Tôi giật mình, tỉnh giấc, không có ai cả và cũng không có anh bên cạnh chỉ còn tôi với cơn mưa trắng trời đang xối xả. Nụ cười ấy vẫn lung linh trong mưa và bay lên cùng những bong bóng mưa…
Tình yêu đẹp bởi những nỗi nhớ và cả sự giận hờn đến vô tư. Một tình yêu đẹp cũng có thể là do duyên, bạn có nghĩ vậy không? Dù yêu thương không bên cạnh chúng ta nhưng chỉ cần luôn nhớ đến hình bóng đó thì bất kỳ lúc nào ta cũng cảm nhận được hơi thở cùng tình yêu ấm áp của người đó cũng như cơn mưa rào bao giờ cũng có trong năm chứ không phải chỉ thuộc riêng về mùa hè.
Hãy thương ,hãy yêu và luôn đồng hành cùng người bạn thấy nhớ nhung và trao gửi tình yêu. Duyên chính là sự nắm bắt hạnh phúc của chúng ta ở hiện tại, phải không bạn?

Gửi từ email Cua Đá - cuada265@

No comments:

Post a Comment