Friday, February 18, 2011

Dành cho những ai muốn uống Ginnnnnnn :-j

"Muốn uống Ginn" bỗng dưng thành trào lưu "bí hiểm" trên stt fb cụa chị e khiến nửa kia thế giới phải tò mò, nhưng thực tế đâu như mơ .. @@


"muốn uống Ginn = muốn chống lầy" =)))
~~~

Một người sợ lấy chồng tâm sự: "Lấy chồng là một bước ngoặt trong cuộc đời người con gái. Chẳng cần dài dòng ai cũng biết, bước ngoặt là bước khiến cho một người đang chuyển động theo hướng này đột ngột đổi sang hướng khác có khi theo chiều ngược lại. Lấy chồng cũng thế. Nó làm thay đổi vị thế của bạn một cách sâu sắc.

Này nhé, anh chàng mà hôm qua bạn còn gọi là người yêu cách đây 24 giờ còn sẵn long chống chân xe máy hàng tiếng đồng hồ bất kể thách thức của thời tiết đón bạn với nụ cười độ lượng : "Không sao, anh có thể đợi em cả đời" thì nay đón bạn bằng: "Làm gì mà lâu thế, mất thời gian". Đó mới chỉ là ngôn từ, còn thái độ và ngữ điệu thì không văn chương nào đủ năng lực biểu cảm. Thấy chưa, đối với cùng một người đàn ông, bạn đang từ vai trò là niềm mong chờ, niềm vui là tia nắng ban mai trở thành gánh nặng, cái tội cái nợ, là đám mây xám xì vào giờ tan tầm của chồng bạn. Tệ hơn nữa là sự biến đổi sâu sắc về sinh học mà đến Darwin, ông tổ sư của ngành di truyền học cũng phải thất kinh. Bạn, cách đây vài phút còn là nàng tiên xinh đẹp trong mắt người yêu thì nay, trong nháy mắt bạn đã trở thành con gì "nhanh già lâu chết" trong mắt chồng bạn. Về điểm này, nhìn nhận trên quan điểm sinh học, nó không chỉ là bước ngoặt, nó là bước hụt.Còn những người xung quanh bạn thì sao? Mẹ người yêu bạn, người mà khi bạn còn gọi là bác đã sát cánh bên bạn trên trận tuyến chăm sóc anh, đã đứng hẳn về phía bạn khi anh cư xử có phần không phải, từng ca ngợi bạn như là nửa kia hoàn hảo của con trai cụ thì nay, chữ mẹ cao quý đã biến trái tim bà trở nên nghiệt ngã. Việc bạn lấy được con bà là diễm phúc bảy mươi đời nhà bạn. Bạn đang hủy hoại con bà. Bạn là đôi đũa mốc mà con trai bà là mâm son. Chưa hết , bà còn là lãnh tụ đảng đối lập cầm quyền. Bà là lãnh tụ nên có khối kẻ đi theo bà. Chồng bà, con gái bà, con trai bà thậm chí cả dâu lớn nhà bà người mà ít lâu trước đây nằm trong tầm ngắm của bà. Bà cầm quyền nên nhiều chính sách có tính trừng phạt đa phương diện đựợc áp dụng.


Từ một cô gái quyến rũ (chả thế mà người yêu bạn phát cuồng lên mỗi lần chạm vào da thịt bạn) bạn đã trở thành một thứ công cụ chỉ để sử dụng khi cần thiết. Vào dịp kỷ niệm ngày cưới, chín giờ tối bạn trong chiếc váy ngủ mới hiệu Vera mà chỉ nhìn thôi cũng đủ để khiến cho bất cứ loài nào có dòng máu nam tính chảy trong người phải nuốt nước bọt ừng ực, phấp phỏng chờ đợi cơ hội có một đêm lãng mạn bất ngờ. Taxi xịch trước cửa, lái xe bước ra. Dùng hết sức trai, gã lôi khỏi xemột thân hình nhũn rũ. Đó là chồng bạn. Điều bạn khắc khoải đợi chờ giờ đã đến. Một đêm đầy lãng mạn với chất nôn và những lời lè nhè của kẻ say. Chồng bạn luôn là người giúp bạn hiểu ra bạn là một con ngan già sau mỗi lần bạn lung lay vì có một ai đó ghé vào tai bạn thì thầm: nghiêm túc nhé,mắt em đẹp lắm.Từ khi lấy bạn, đường công danh sự nghiệp của anh lên trông thấy. Trông anh bảnh mẽ hơn nhiều so với anh sinh viên gầy gò rách rưới ngày nào vìnay đã có người nâng khăn sửa túi. Túi anh cũng rủng rỉnh hơn vì đã có người biết quản lý, sử dụng nguồn thu nhập. Chị đồng nghiệp chậm chồng nhận ra anh là một đấng nam nhi. Cô nhân viên vừa ra trường thấy anh hấp dẫn hơn hẳn cậu bạn trai cùng khóa đang tất tả ngược xuôi kiếm kế sinh nhai. Họ ngả vào lòng anh. Anh tặc lưỡi, đàn ông mà. Bạn tình cờ biết được. Bạn không muốn sống với con người bội bạc ấy nữa. Chồng bạn năn nỉ, tha thứ cho anh, lần sau anh không thế... với con ấy nữa. Mẹ chồng bạn mắng át: đàn ông thì có gì. Bạn lại tha thứ. Lại dâng hiến. Còn với bạn. Một ngày đẹp trời, có một anh thỏ bông mời bạn chén nước rồi lỡ ra trời tối quá, khung cảnh lãng mạn quá, bạn mất tự chủ, không chiến thắng được bản thân. Ngày hôm sau bạn trở thành con người đĩ thõa. Chồng bạn ghê tởm không thèm động vào người bạn. Mẹ chồng bạn chì chiết đồ con gái lăng loàn và hối thúc cho việc ly dị diễn ra càng nhanh càng tốt.
Bạn ngoặt bước về đâu? Vào tù. Xin bạn đọc đừng sửng sốt mà hãy xem lý giải sau. Trước hết xin được định nghĩa: tù là tình trạng một người bình thường về mặt tâm thần bị hạn chế các hoạt động một cách cưỡng bức. Sau đám cưới, lộ trình của bạn là nhà chồng-cơ quan-chợ-nhà chồng trong khi thời con gái bạn có hàng nghìn địa điểm để lộ trình ấy phong phú đến bất tận. Công bằng mà nói, thi thoảng lộ trình ấy của bạn cũng được thay đổi đôi chút là về nhà ngoại với sự áp giải của chồng. Một hôm nào đó, xe bạn chẳng may xịt lốp, bạn về muộn, thay vì ân cần hỏi có chuyện gì xảy ra thì chồng bạn hỏi: sao giờ này mới về (rất "điều tra, xét hỏi" phải không?). Sau khi sinh cho chồng bạn một sinh linh bé bỏng, tình trạng bị cầm tù của bạn còn trầm trọng hơn. Đúng 8 giờ sáng, một xe hối hả thả bạn trước cổng cơ quan, đúng 12 giờ bạn lên một xe nổ máy đợi sẵn về nhà để làm nhiệm vụ bú mớm cho cốt nhục của chồng bạn. Đúng 5 giờ chiều... Cứ như thế ngày lại ngày... Đứa thứ nhất, đứa thứ hai... Ngày nắng ngày mưa... Lúc con ốm khi con lười ăn... Ngoảnh đi ngoảnh lại cũng đã 10 năm, không một giây phút hưởng cảm giác tự do, không có quyền đi chệch cái lộ trình ấy.
Mức án của bạn là bao lâu? Chung thân. Đúng vậy. Tình trạng nêu trên của bạn sẽ kéo dài đến khi bạn nhắm mắt xuôi tay bởi vì chỉ có một cách duy nhất giúp bạn thoát thân là ly dị. Nhưng tôi tin bạn không thể làm được. Trước hết, bạn không thể ly dị vì làm như vậy bạn sợ những đứa con bạn lâm vào cảnh tan đàn xẻ nghé. Rồi nữa, luân lý phong kiến là cú nốc ao. Nứa trôi sông không dập cũng mọt, gái bỏ chồng (hay bị chồng bỏ) không chứng nọ cũng tật kia. Dẫu là người phụ nữ cứng rắn đến đâu bạn cũng không thể đứng vững vì những lời dị nghị trên không chỉ thổi đến mỗi tai bạn mà nó còn hành hạ cả các phụ huynh của bạn, những người có công lao trời biển sinh thành ra bạn mà bạn chưa một lần đền đáp. Vẫn chưa hết, khi con bạn đã trưởng thành, chúng không bị ảnh hưởng lắm bởi ông bố bà mẹ thì bạn cũng không thể dứt áo ra đi vì dư luận sẽ làm cho bạn ê chề: già rồi còn không trót. Súng đạn chưa chắc đã làm phụ nữ run sợ nhưng dư luận đồn thổi quật ngã người ta.
Trên đây là một phần bức tranh "lấy chồng". Một trong số những miếng ghép chưa mở hết của bức tranh là mảnh có tên gọi "khổ sai". Người viết tự nhận thấy những trải nghiệm của bản thân còn quá khiêm tốn để chia sẻ nên tạm gác bút tại đây.

4 comments:

  1. lai bao la con gai that tuyet di :))

    ReplyDelete
  2. "Đúng 8 giờ sáng, một xe hối hả thả bạn trước cổng cơ quan, đúng 12 giờ bạn lên một xe nổ máy đợi sẵn về nhà để làm nhiệm vụ bú mớm cho cốt nhục của chồng bạn."
    Đứa viết bài này coi mình là một cái "Máy đẻ" nên cái việc chăm con nó tả như một công việc khổ sai...
    ~~~~~
    Bên phương tây việc lập gia đình không quan trọng như ở VN. Theo t biết thì bên Đức chỉ ~50% nam giới lấy vợ thôi. Họ thích ở một mình hơn.
    Cộng thêm việc nuôi con ở nước ngoài cũng ko giống VN. Phụ huynh chỉ có trách nhiệm nuôi con đến tuổi trưởng thành (18) rồi quẳng nó ra đời vật lộn mà sống. Nghĩ thấy như vậy có vẻ hợp lý :D (tất nhiên muốn làm như vậy thì xã hội cũng phải phù hợp... tốt nhất là ra nước ngoài :)) )

    ReplyDelete
  3. =.= cái "máy đẻ" kia phải gọi là tả thực 1 cách chân thực :-j sự thật phũ phàng nghe mún ớn

    ReplyDelete
  4. that tuyet vi tip them suc luc cho viec ung ho " k chong lay" cua minh nhieu nam nay

    ReplyDelete