Monday, June 28, 2010

Khi nào anh sẽ hết yêu em?

http://nhacvietplus.com.vn/Library/media/2008/12/phainghe/Blogradio56.wma

Cô không đẹp. Cô tự nhận thấy mình như vậy. Anh hiền lành và nhân hậu, giống như những nhân vật trong truyện cổ tích mà cô biết.
Cô không nổi bật. Cô chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường. Anh không quá xuất sắc, nhưng cũng đủ tháo vát để chiều theo những đòi hỏi đỏng đảnh của cô.
Cô không tham vọng. Tất cả những gì cô mơ ước là một cuộc sống bình dị và một tình yêu không nhiều sóng gió. Anh bình lặng, nhưng chiều chuộng cô.
Anh yêu cô thầm lặng.
Cô coi anh như một người anh trai - tin tưởng và gần gũi.

Anh - không một lời tán tỉnh ngọt ngào.
Cô - không một bí mật nào cô không nói cho anh. Từ chuyện “ Tức chết đi được đứa bạn em...” Đến chuyện “Bọn em chia tay cũng gần 1 năm rồi. Vậy mà đôi khi, vẫn chạnh lòng nhớ...” Trên trời dưới bể, không chuyện gì cô không kể anh nghe - trong trẻo và sinh động.
Anh giống như một chiếc máy thu âm - chỉ biết lắng nghe.
Cô giống như một đứa trẻ - chẳng bao giờ biết giấu giếm cảm xúc.

,,,,,,,,,,,,,,


Cô choáng váng. Cái cảm giác ấy đúng là choáng váng. Vì cô chưa bao giờ nghĩ đến điều đó. Cô đặt tên cho tình cảm giữa anh và cô là Tình bạn. Có nhiều khi nó gắn bó hơn cả tình yêu, nó tin tưởng hơn cả tình yêu.
Nhưng… nó không phải là tình yêu!
Anh chưa bao giờ tán tỉnh cô, cũng chưa bao giờ dành cho cô những lời ngọt ngào cả. Lúc nào cũng là anh lặng im lắng nghe cô nói hay có chăng chỉ là những cuộc tranh luận như trẻ con.
Biết rằng chỉ có tình bạn lớn lên thành tình yêu, chứ chẳng tình yêu nào mất đi lại giữ được tình bạn. Cô hiểu rằng tình bạn giữa anh và cô đang chênh vênh trên bờ vực thẳm.
Cô sợ hãi. Nỗi sợ mất anh ập đến như một cơn giông giữa ngày hè oi bức. Dồn dập và mạnh mẽ. Hình như cô chưa từng sợ mất ai - như sợ mất anh. Cô cuống cuồng tìm cách giữ anh, nhưng, tuyệt đối không phải là bằng cách yêu anh.
Biết rằng nếu yêu anh, cô sẽ hạnh phúc, nhưng trái tim bướng bỉnh của cô không đập chung nhịp với trái tim anh.
Sao anh lại như vậy? Sao anh lại mạo hiểm mang một tình bạn trong lành đến vậy để đánh đổi lấy một thứ tình cảm mơ hồ, một thứ tình cảm mà theo cô là không thể tồn tại mãi mãi, thứ tình cảm mà theo cô, nó sẽ phôi phai theo thời gian. Cô đã hỏi anh như vậy, và cô biết anh không thể trả lời. Chính cô cũng vậy mà. Cô nhớ anh, cô cần anh, cô gắn bó với anh, nhưng cô vẫn khăng khăng đó không phải là tình yêu. Chính cô cũng không giải thích nổi những xúc cảm của trái tim mình.


Anh yêu em. Ngay từ lần gặp đầu tiên anh đã có những cảm xúc rất lạ…
Chắc hẳn anh sẽ chẳng bao giờ dám thổ lộ với cô, nếu như không vô tình đọc được những vần thơ trong blog của cô, cô đoán vậy.
“Anh đã mất em - lẽ ra là được - Anh chẳng có em - lẽ ra có được
Bởi vì cần nói - với em một câu - Thì anh lại sợ - âm thầm nuốt trôi
Bởi vì cần đến - tìm em trước nhà - Thì anh lại sợ - đứng nhìn từ xa
Bởi vì cần hiểu - những lời lặng yên - Thì anh lại sợ - cái điều anh tin

Thế là hoa nở - khi mùa nở hoa - Thế là xuân đến - khi mùa đông qua
Và anh chẳng kịp - nói ra một lời - Và anh giữ lại - nỗi lòng chơi vơi ...

Lẽ ra anh sẽ giữ những tâm sự này trong lòng mãi mãi. Thế nhưng nếu không nói cho em hiểu, anh cứ phải lừa dối bản thân mình. Đối mặt với em, anh không còn là anh nữa. Gặp em, nói chuyện với em không sao, nhưng cứ khi ra về là anh lại thấy tiếc nuối một cái gì đó...”
...............

No comments:

Post a Comment