Wednesday, June 2, 2010

Để dành..



Em nhớ khi còn là một cô bé, em rất thích để dành. Em để dành chiếc mũ mẹ mới mua mà không dám đội, để rồi khóc hết nước mắt khi phải bỏ đi vì bị chuột cắn te tua.

Em để dành những viên sỏi nhỏ đến đầy một ngăn cặp, ước mơ có một bể cá cho riêng mình khi lớn lên. Để dành những đồng tiền mừng tuổi vào con lợn đất, cho đến ngày những đồng bạc ấy chẳng đứa trẻ nào dùng để mua kẹo nữa. Nhưng em vẫn luôn hạnh phúc vì thói quen đó của mình.

Lớn lên, em có thói quen để dành nước mắt. Mỗi lần gặp chuyện gì buồn, em lại nghĩ, như vậy mà đã khóc rồi sao? Nước mắt của mình phải để dành cho những nỗi đau lớn hơn, cho những niềm vui ý nghĩa hơn. Nên em hát thật lớn khi buồn, em đi lang thang lúc cô đơn, và em chờ đợi những niềm hạnh phúc mong manh như sương khói. Không thấy hạnh phúc, cũng không buồn, chỉ thấy trái tim nằng nặng như có vật gì đó đè lên, một sự chênh vênh khó cắt nghĩa.

Em để dành những niềm vui, những nỗi buồn của mình vào những trang nhật ký. Mỗi ngày em lại viết vào đó những câu chuyện nho nhỏ của riêng em. Em chờ một ngày anh đến, em sẽ kể cho anh nghe, để anh yêu em nhiều hơn nếu anh đến với em bằng cả trái tim mình. Em để dành những ước vọng cho ngày mai.

Em có nhiều thứ để dành lắm, em là một người giàu có phải không anh? Nhưng em không để dành được tiền bạc, không để dành được niềm vui, không để dành được nụ cười và sự hồn nhiên. Với những thứ đó, em là kẻ trắng tay.

Anh có đến bên em khi em chỉ để dành được những câu chuyện buồn, những ký ức trẻ con, những xúc cảm không lời? Người ta nói không có chuyện tình yêu đẹp cho một cô gái nhan sắc và trí thông minh bình thường mà lại quá mộng mơ. Có phải vì thế mà đến bây giờ em vẫn cô đơn? Bởi cổ tích luôn bắt đầu bẳng: Ngày xửa ngày xưa, ở một nơi nào đó, có một cô gái xinh đẹp và thông minh...

Hôm nay, có một người con trai tặng em một thanh socola tình bạn. Em để dành mà chẳng biết để dành cho ai? Khi về nhà, cho tay vào túi áo, thanh socola đã tan chảy tự bao giờ. Em sợ đến một ngày, những ước vọng hạnh phúc của em cũng sẽ tan chảy như thanh kẹo đó.

Cổ tích không dành cho người 20 tuổi, mà em thì vẫn để dành những câu chuyện của riêng mình cho một người em chưa biết là ai.

~~

No comments:

Post a Comment