Monday, August 24, 2009

Đánh thức mùa thu

Chiều nay cơn gió luồn qua khung cửa sổ và tình cờ cuốn theo một chiếc lá
Tôi đưa tay đón lấy, bất giác nhìn chiếc lá vàng độ tàn phai, viền quanh bởi những rìa màu cam thẫm, và khô quắt
Khẽ rùng mình chợt nhận ra mùa thu đã đến,
Chiếc lá chạm khẽ vào đáy lòng, đánh thức nỗi niềm sâu kín, vang vọng…


Từng chiếc lá rơi, gọi mùa thu đến đây rồi
Đánh thức tôi, lời tình yêu nói hôm nào
Và những khát khao, chuyện tình như sóng thét gào
Cuốn xô ta, bằng tình yêu đã phôi pha


Những điều vốn dĩ mù mờ bỗng có hình thù trong đầu, những đường nét hư hư thực thực, nhòe, xốp
Giống như mây mù đang giăng kín bỗng chốc cô quánh lại, bởi cái lạnh nhen nhóm

Ngưng đọng trong giây lát

Rồi khi không thể giữ nổi trạng thái đó, nó òa vỡ, xô dạt, từ phía sau. Mặc cho đôi chân ghìm chặt thân mình xuống đất, vẫn cảm thấy hơi gió lạnh buốt đằng sau, và chới với, tê tái


Rồi mùa thu đến trút hết những ưu phiền
Vào tâm hồn tôi hiu quạnh


Chầm chậm từng vòng quay cho tới ngưỡng đứng im, rồi đổ ập xuống. Lần này từ trên không, xao xác, phủ trọn thân mình bằng những tia mát lạnh. Man mát. Tôi bàng quan để hơi lạnh phả vào người, thấm vào cõi lòng. Nhận ra bên trong thật trống trải và cô quạnh. Không cân chút giá lạnh nào từ bên ngoài, trái tim vốn dĩ đã quá quạnh hiu giữa khoảng không trống rỗng được đặt quanh nó

Rồi mùa thu đến nói với những cơn say
Lòng ta còn mang nhiều ngang trái


Nhắm mắt và chìm trôi. Miên man không dứt giữa cái khe hẹp của mơ và thực, dằn vặt bản thân vì những chuyện không đâu. “Lòng ta còn mang nhiều ngang trái”, chừng nào còn mang những điều huyễn hoặc trong lòng thì mãi không thanh thản. Ta đã sai hay đang say?

Chiều nay không có anh, cánh chim bay trong gió mưa
Ôi cơn mưa mùa thu, ôi đôi chân mùa thu


Ôi những điều cứ mãi canh cánh. Có lúc nào thôi khắc khoải và nhẹ gót trôi đi cho ta chút bình yên?

Còn đi mãi , còn đi mãi

Dường như là không. Rất nhiều lần đắm chìm trong cõi mơ mà trí óc vẫn ý thức rõ mình đang mơ, và lặng im quan sát thế giới ảo của mình diễn tiến. Thật kì lạ khi để một phần não hoạt động bất thường và phần kia quan sát một cách bình thường. Cứ như là những chuyện lôi ra từ tiềm thức, nhưng quá khứ chưa từng xảy ra như thế! Thật khó để dứt ra khỏi cõi mơ hồ ấy, thân thể dường như tê liệt, mọi việc xảy đến xảy đến mà chưa từng nghĩ đến.

Chiều nay không có anh, nỗi cô đơn vắng tanh
Ôi yêu thương của ta, ôi đam mê của ta


Ôi những điều cứ mãi ray rứt. Có lúc nào nhạt màu đi để thôi in dấu trong lòng?

Còn vương vấn, còn vương vấn

Nhạt mà không phai, còn đó một mối dây không thể cắt đứt

Bàng bạc và lành lạnh








Theo Y@N

No comments:

Post a Comment