Friday, March 18, 2011

Tự do nằm co trong cái máng lợn

Tự do nằm co trong cái máng lợn
Bài này muốn nói về sáng tạo, mà thực ra là chép lại những gì người ta nói về sáng tạo vì trong 1 tuần này đọc lướt qua mấy chỗ đều thấy có một pattern giống hệt nhau.
Đầu tiên là bài viết “Creative Constraint: Why Tighter Boundaries Propel Greater Results“, cái tên của bài viết đã nói lên tất cả rồi. Có vài câu cần note lại trong đống chữ này :
As Dave Gray commented on his blog, “Creativity is driven by constraints. When we have limited resources — even when the limits are artificial — creative thinking is enhanced. That’s because the fewer resources you have, the more you are forced to rely on your ingenuity.”
Good improvisation also follows unspoken rules: You must accept all contributions, you must justify anything that’s introduced on stage, and everyone must participate. Yet by adhering to these boundaries, improvisers know they can be wildly creative in all other ways.
“Highly creative adults frequently grew up with hardship. Hardship by itself doesn’t lead to creativity, but it does force kids to become more flexible — and flexibility helps with creativity.”

Trong cuốn The 4-Hour Work Week của Tim Ferris (cuốn sách lúc đầu mình không muốn đọc vì nghĩ nó giống các cuốn self-help, tuy nhiên khi đọc thấy rất thực tế), Tim có nêu hai định luật. Định luật Pareto về 80/20 thì hầu như ai cũng biết. Cái hay của Tim là tiếp sau Pareto, Tim nói về Parkinson Law. Cơ bản thì định luật này nêu ra rằng, nếu có một việc quan trọng mà bạn chỉ có 24h để làm nó, kiểu gì bạn cũng sẽ làm xong. Nếu cùng việc đó mà bạn có 7 ngày để làm thì 6 ngày đầu, bạn cũng sẽ dùng nó để đặt ra thêm các chướng ngại vật cho bạn trước khi bạn dành 24h cuối cùng để giải quyết nó. Nếu bạn có 2 tháng thì có nghĩa bạn lại càng có thêm thời gian để đặt chướng ngại vật cho mình, thay vì giải quyết việc.


Đến đó, Tim đưa ra hai kết luận :
Để rút ngắn thời gian làm việc, chỉ làm những việc thực sự quan trọng và giúp ích được nhiều cho mình (80/20)
  1. Rút ngắn thời gian làm từng task một để đẩy mức độ quan trọng của task đó lên cao hơn (Parkinson)
Cuối cùng là quả thực Tim đã làm được rất nhiều thứ, nhìn cái list mình quá nể phục!
Môt quyển khác, Making Ideas Happen của một bạn founder của Behance(.net). Cuốn này mua trước khi Tiki tăng giá sách do USD tăng ( 8-O). Cuốn này mới chỉ đọc qua phần đề mục và chương đầu, tuy nhiên cũng có thể rút ra được cái tác giả muốn nói chính là câu mà tác giả in to vật ở bìa sách “Ideas are worthless if you can’t make them happen”. Mà muốn make nó happen thì phải đưa Idea vào một hệ thống, một framework để thúc đẩy nó có thể happen được. Sau đó, phải follow framework này một cách chặt chẽ và có kỷ luật.
Trưa nay đọc cuốn Starting Photography của Michael Langford. Mình paste luôn đoạn này ra đây (ngay trang 1 – chương 1) để thấy muốn chụp ảnh được thì cần nhận thức rằng mắt mình không có edge (đường biên), còn ảnh thì là hình chữ nhật, có biên dọc, biên ngang. Túm lại là phải nhận thức rằng mình đang sáng tạo bên trong cái đường biên, nếu muốn chụp ảnh. (click để phóng to).

Có cái chuyện là cả lớp thi xem ai gấp máy bay bay nhanh nhất. Cuối cùng người thắng cuộc là người vo tròn tờ giấy và ném từ cuối lớp lên đầu lớp. Nghe truyện này xong mình nghĩ 90% không phục. Mình thì phục. Vấn đề là bạn ấy biết cái giới hạn của mình, biết cái máng lợn của mình để mà nằm co cho khéo. Còn tất nhiên, nếu đề bài là gấp máy bay vừa đẹp vừa bay nhanh thì đấy lại là cái máng lợn khác. Nếu cứ đi tìm cái giường thơm tho cái nệm ấm, chắc lại giống như nhà văn đợi bao giờ hết ruồi mới viết của ông Aziz Nesin mà thôi.

1 comment:

  1. "cuối cùng lại trở về với cái máng lợn" ;-j

    ReplyDelete