Saturday, July 31, 2010

Nhật ký biết ơn !

Đọc xong thì cái ám ảnh đầu óc tớ nhất là Phở cuốn với ốc luộc lá chanh p=~ Đói :-s


Tôi có một người bạn Mỹ tóc vàng, xinh xắn, nhanh nhẹn. Sau một phút tình cảm với nhau, tôi cầm iphone của bạn ấy xem có app nào hay – theo cách những người vừa có phút tình cảm hay cầm xem đồ của nhau.

Bạn ấy có một app học tiếng Việt (“khó quá, em không dùng”), Game Tetris, mấy app liên quan đến thời tiết, một app có tên Gratitude Journal. Gratitude Journal? Tôi bấm nút mở. “Em ơi, Gratitude Journal là sao?”

“Đừng đừng đừng!!!”

Bạn ấy giật lấy lại iphone, để ở dưới bụng, nằm sấp. “Anh không được xem cái đó đâu”.

Gratitude có nghĩa là biết ơn, nên tôi đoán Gratitude Journal là nhật ký trong đó người ta ghi lại nhưng gì họ biết ơn.

“Thì đúng”, bạn ấy nói. “Nhưng anh không được xem đâu. Nhận ký em viết cho riêng em thôi.”

“À quên, mỗi tháng em cũng gửi mẹ em xem. Mẹ em rất thích.”

“Tên anh có ghi trong đó không?”, tôi cười tinh vi. “Không đâu” bạn ấy đáp lại nụ cười tinh vi đó. “Tên anh ghi trong journal khác.”

Ý tưởng hay

Mấy tháng sau đó tôi đi bộ một mình trên đường Thùy Vân, thành phố Vũng Tàu. Trời đã đẹp. Tôi nhớ lại bạn ấy, chiếc iphone và nhật ký biết ơn. “Đó là ý tưởng rất hay”, tôi nói cho không ai nghe.

(Mà sao phải mất mấy tháng mới kết luận như thế nhỉ.)

Cuộc sống này làm ta dễ quên điều mang lại niềm vui. Ngược lại, rất dễ bị ám ảnh điều mang lại nỗi đau. Tôi biết ơn rất nhiều điều nhưng ít nghĩ đến. Tôi chán một số điều nhưng suốt ngày cứ nghĩ đến.

Báo chí cũng vậy. Các trang thời sự chủ yếu là tin buồn – nào là Siu Black nói sai, nào là xác chết không có đầu, nào là công ty Vedan giết sông nọ, ám sát hồ kia, người dân lẫn con cá chuẩn bị hồ sơ đi kiện.

Con người hay tập trung vào điều xấu.

Đó là điều tự nhiên. Các bạn hãy nhìn lại thời nguyên thủy. Người ám ảnh điều xấu là người chủ động tránh điều xấu. Người chủ động tránh điều xấu là người sống lâu, yêu nhiều.

Còn người ngồi trên tảng đá, suốt ngày cười chúm chím nhớ lại những điều tốt đẹp trong cuộc sống là người chết sớm, chưa kịp chuyển AĐN sang ai.

Chính vì quá trình tiến hóa đó nên chúng ta đã có “AĐN bi quan”, người người ai cũng có “máu buồn”. Tôi thấy cái Gratitude Journal đó là phương pháp rất tốt để chống lại AĐN bi quan ẩn sâu vào mọi chúng ta. Nó bắt người ta phải suy ngẫm lại những điều vui trong quá khứ – tạm thời đẩy những suy nghĩ tiêu cực ra khỏi đầu.

Bởi đây là thời kỳ phát triển. Giờ mọi chuyện đã thoải mái; khi ngồi trên đá nhớ lại những điều vui vẻ trong quá khứ sẽ không có voi ma-mút lao vào làm ta chết đâu.



Biết ơn điều gì?

“Anh viết một cái đi. Anh là con người, anh phải biết ơn nhiều thứ chứ!”

“Nhưng anh không có iphone, anh kể ra bằng cách nào vậy?”

“Chàng hâm!” Bạn tội mở túi, rút bút chì, ném vào ngực tôi. “Em ra ngoài mua phở cuốn nhé, anh suy nghĩ đi.”

Vậy tôi biết ơn điều gì? Kết thúc bài này tôi sẽ kể lại những điều tôi viết lúc ấy, rồi nếu thích các bạn có thể kể một số điều các bạn biết ơn, chúng ta sẽ có vài phút tích cực trước khi quay trở lại với cuộc sống “bình thường”.

Thứ nhất tôi biết ơn các bạn. Đã chịu khó đọc đến đây có nghĩa các bạn là độc giả của blog tôi, và blog có người đọc là tác giả có niềm vui.

Tôi biết ơn mùa thu Hà Nội. (Mùa hè Hà Nội càng nóng tôi càng biết ơn mùa thu.)

Tôi biết ơn chuyện tôi được sống ở Việt Nam vào lúc này – khi nói về không khí tiếng Anh dùng từ “electric”, và không khí ở các thành phố Việt Nam đúng là electric thật, trẻ trung, năng động, nhìn xung quanh là tâm hồn tôi giật liên tục.

Tôi biết ơn cơm cá kho tộ ở nhà hàng bí mật của tôi.

Tôi biết ơn việc tôi không lấy vợ sớm. (Tôi cũng biết ơn việc lấy vợ trong mấy năm tới vẫn chưa phải là quá muộn.)

Tôi biết ơn con mèo

Tôi biết ơn việc tôi được lớn lên tại Canada – tôi rất yêu Việt Nam nhưng tôi cũng rất rất yêu đất nước và văn hóa mẹ đẻ của tôi.



Con nhiều nhiều hơn nữa (theo giọng nói của các anh chị đọc quảng cáo trên Xone FM), trong đó có những điều tôi biết ơn nhất trong đời – nhưng viết đến đó là bạn tôi trở về nhà cầm theo một suất phở cuốn và đĩa ốc luộc lá chanh.

5 comments:

  1. nhìn cái chữ p=~ biết ngay cái Linh viết =))

    ReplyDelete
  2. ôi giời. Kệ. Thế cả
    b-( mềnh toàn bị lòe. Thế mới đểu b-(

    ReplyDelete
  3. các chú dang nói đến sếp nào vay

    ReplyDelete
  4. lam gi co sep nao o day ha Duc Phong. DP nhu kieu o tren gioi roi xuong ay nhe ;))

    ReplyDelete