Wednesday, June 8, 2011

truyện cực ngắn: Đôi giày

nhân dịp nhớ lại dép m hỏng 1 chiếc và r phải bỏ cả đôi :'<

~~~



Có một lão ông, lúc xe lửa đang chạy, vì không cẩn thận nên một chiếc giày mới mua rớt bên ngoài cửa.

Những người chung quanh đều lấy làm tiếc rẻ.

Không ngờ, ông lão ấy lập tức đem chiếc giày còn lại quăng ra ngoài cửa sổ, khiến cho mọi người hết sức kinh ngạc.

Ông lão giải thích:

"Chiếc giày còn lại này, dù cho nó quý đến mấy thì đối với tôi cũng là vô dụng, nếu có người nhặt được đôi giày này thì có thể mang được!"

Hiển nhiên, hành vi của ông lão đã có giá trị trong phán đoán: khư khư bảo thủ, chi bằng từ bỏ quả đoán.

"Tất cả đều là tạm thời, tất cả đều mất đi, hãy để cái mất đi trở thành cái đáng yêu".

Có lúc, cái mất đi không nhất định là thương đau, nhưng trở thành một thứ rất đẹp, mất đi không nhất định là mất mát, nhưng cũng có thể là dâng hiến.

Chỉ cần chúng ta bao dung, tích cực lạc quan thì cái mất đi cũng sẽ trở thành cái đáng yêu...

4 comments:

  1. Chỉ cần chúng ta bao dung, tích cực lạc quan thì cái mất đi cũng sẽ trở thành cái đáng yêu...

    Cái chữ "chỉ cần" nghe cũng giống như "hiển nhiên" hay "Dễ thấy" trong phần chứng minh của các bài toán.

    ReplyDelete
  2. lao động hăng say,... tay mệt nghỉ :-j

    ReplyDelete
  3. nhà toán học nói logic quớ ;))

    ReplyDelete
  4. Đây là chuyện về Mahatma Gandhi ......
    Thánh sống của Ấn độ .

    ReplyDelete