Sunday, April 12, 2009

[Truyện] Dương cầm lạnh

Dương cầm lạnh

Hay! đọc xong nhớ comment :D

trời lại mưa....mưa đến từ đâu để cho con phố thêm buồn,những giọt mưa rơi trắng muốt,giá lạnh......ướt mềm....mưa đầu mùa là cơn mưa bất tận, mưa như trút nước.....mưa bay điệp trùng....con đường vắng lặng .....

lang thang....những bước chân lang thang trên những con đường dài với nỗi buồn không thể nào chia sẻ, nỗi cô đơn , trống vắng đến tan nát....buồn.... lạnh..... và không biết mình đang đi về đâu... lòng mình ngổn ngang, tâm trạng mình rối bời, mình chẳng hiểu nổi mình nữa....vui buồn lẫn lộn mà có vui bao giờ đâu....những nụ cười trên môi chẳng qua chỉ là để che đậy những nỗi buồn vụn vỡ bên trong......đôi khi mình có cảm giác những vết thương ngày ấy đang quay trở lại,vây kín lấy tâm hồn mình....trái tim lại hằn lên những vết cắt, tứa máu và đau đớn, và âm thầm rỉ máu ấm.....

những bước chân đưa mình về với quá khứ xa xưa .....tháng ngày êm đềm và cũ kỹ ....kỷ niệm là một cái gì đó rất thiêng liêng mà người ta đã cất kỹ vào tận đáy sâu thắm tâm hồn mình để rồi khi nhìn lại lòng lại trào dâng niềm xót xa .....nuối tiếc.....


Mình rất hay nhớ về kỷ niệm , nhất là những buổi chiều mưa rơi, ký ức của mình là những cơn mưa thật buồn....Mình thích mưa nhưng đôi khi mình cũng sợ mưa....mưa làm mình nhớ. Nhớ và buồn...mình sợ những nỗi buồn nhưng lại thờ ơ với niềm vui ....niềm vui giây lát, chợt đến rồi đi ....chẳng đủ để cho mình những ngày tháng bình yên .....niềm vui thoảng qua như cơn gió khiến mình thấy cô đơn hơn , buồn hơn , vụn vỡ hơn .....


Mấy hôm nay mình rất khác, mình biết, có cái gì đó đang thay đổi trong mình, mình đang cố thay đổi cuộc sống .......mình phải thay đổi vì người xưa đã lấy chồng......N đã có cuộc sống riêng, người ấy đã hạnh phúc....hãy quên đi đừng nhớ...Nhiều lúc mình ngồi lại 1 mình, mình đã nghĩ rất nhiều về kỷ niệm và quá khứ. Mình biết mình không thể sống mãi với những tháng ngày buồn bã ấy, mình biết mình phải quên đi....nhưng..sao mình đôi khi lại yếu đuối thế......Đêm......mưa rơi ồn ào trên mái hiên nhà, cơn mưa đầu mùa ào ạt như trút nước.... mưa tưởng như không bao giờ dứt....những giọt mưa đuổi nhau chạy trên hiên nhà như những nốt nhạc thật buồn ......tiếng mưa rơi thánh thót như tiếng dương cầm....và ngón tay em....ngón tay mềm mại lướt trên phím đàn ...ngày ấy .....tiếng đàn thánh thiện ngày xưa....

Tự nhiên thấy nhớ bản nhạc Dương cầm lạnh , bản nhạc mà ngày xưa N hay chơi.....tiếng đàn hoà lẫn với tiếng mưa rơi trong một buổi chiều như thế ....nghe sao buồn bã thế ....có ai ngờ chúng ta số kiếp chia lìa....

lòng mình như đang sống lại những tháng ngày xa xưa ấy...không biết bây giờ N có còn chơi đàn nữa không?Chiều thứ bảy....mình đi lang thang mong tìm lấy cái cảm cảm giác bình yên, dù là giả dối ....mình muốn hét thật to, muốn ùa chạy ra ngoài nỗi nhớ,.....muốn tin tất cả chỉ là một giấc mơ .....giọt mưa vẫn rơi đều trên phố vắng .....con đường bắt đầu ngập nước ....em....giờ này em ở đâu? em có còn thói quen đến nhà thờ vào mỗi buổi sáng thứ 7.... ......anh đứng chờ nơi con đường quen thuộc....ngồi trong quán vắng quen thuộc....ngắm nhìn những giọt mưa quen thuộc ....và lắng nghe tiếng chuông thánh quen thuộc......... thánh thiện và trong trẻo .....anh không tin ở chúa, anh chỉ tin ở em và tình yêu của chúng mình....anh đã tin, tin cho đến khi niềm hy vọng cuối cùng bỏ anh đi .....

em có nhớ lần cuối cùng ta bên nhau.....mùa đông cuối cùng ở hà nội ,trời lạnh căm và gió thổi ào ạt trên phố ....anh ....em ....chúng mình dửng dưng nhìn nhau như người xa lạ.....giọng nói xa lạ .....em quay bước ......anh ngoảnh đầu nhìn lại .....những giọt nước khẽ rơi trên môi ....lần cuối cùng bên nhau.....anh trở về trên con đường vắng vẻ .....gió lạnh rất nhiều....và nước mắt tuôn rơi .....cả đêm đó anh đã ko sao ngủ được ......tiếng nhạc buồn buồn phát ra từ chiếc máy hát lặng lẽ len lỏi vào tâm hồn anh .......đêm chia tay anh đã khóc rất nhiều ....những giọt nước mắt chôn dấu trong đêm là những giọt nước mắt buồn tủi nhất ....anh đã thiếp đi trong giấc ngủ mệt ngoài, trong màu đen tan nát.....những giọt nước mắt đã khô trên mi bên tai anh lại vang lên giọng nói của em, xa mờ, hư ảo

"Anh đừng uống cafe tối nhé, sẽ mất ngủ đấy....."

" Mình sẽ mãi bên nhau anh nhé...."

..............

" Hôm qua đi uống cafe với đứa bạn vô tình nghe 1 bài hát rất hay, em rất thích....

"bài gì thế em .......?

"Romance"

" nó thế nào?''.....

" anh nghe nhé, ......

''uh''


"Em đi tìm góc xa nơi cuối vườn,

Em muốn trốn sâu vào sự bình yên ,

Sâu mãi, sâu mãi vào tình yêu của anh.

Đôi lần em nhìn tán cây

Mà ứa nước mắt vì màu xanh

Vì sự trong trẻo

Rồi em khóc, rồi em khóc vì đốm nắng loang trên vạt cỏ

Rồi em khóc, vì gịot mưa trắng như giọt lệ

Vì viên đá dần tan trong ly nước mùa hè

Và em nhớ, và em nhớ

Về bến sông xưa một chiều

Và em nhớ giọt mưa rớt trên đầu trần

Nhớ chiếc võng xưa đơn sơ ngoài hiên vắng

Rồi em muốn được ra đi như thế

Ra đi tràn đầy biết ơn

Ra đi mà trên đôi mi đã khép

Còn lan chảy giọt nước mắt hân hoan


Em.......chúng mình sẽ mãi bên nhau.......nhất định thế ......mãi bên nhau........

tất cả chỉ là giấc mơ thôi, em cũng chỉ là là giấc mơ thôi.........giấc mơ vụn vỡ

Hôm qua N nhắn tin cho mình : '' Một ngày dài nhớ L của N vô cùng không biết bây giờ L có còn nhớ con bé N của L ngày xưa không? "
N đâu biết L rất nhớ N, nhưng N ơi biết làm sao bây giờ khi nỗi nhớ cũng chỉ là nỗi nhớ để người ta đừng quên nhau, nỗi nhớ chẳng thể mang người ta đến gần nhau...có khi nó còn làm người ta buồn hơn, đau khổ hơn và nuối tiếc hơn...
Chúng mình đã chia tay nhau lâu rồi, trang sách xưa đã khép lại , mỗi người đã có một đời riêng....anh không còn tin vào những lời cầu nguyện của em, không tin những bài thánh ca và miền giáo đường ......anh chỉ tin những cơn mưa, bởi những cơn mưa luôn đến với anh những lúc anh buồn còn em......niềm tin một thời của anh .......anh cũng không tin.....nhưng anh không oán hận.......nếu trên đời có một điều ước nguyện ......anh mong em hạnh phúc .....và nếu có một niềm tin nữa cho anh.....anh tin em hạnh phúc ....



Chờ em đường dương cầm xanh
dậy thì nõn dương cầm phố

Chờ em đường dương cầm sương
chúm chím nụ dương cầm biếc

Chờ em đường dương cầm sim
vằng vặc nụ dương cầm trinh

Chờ em đường dương cầm khuya
ôi cái im đêm thơm mộng

Chờ em đường dương cầm trăng
ứa nhụy, lạnh dương cầm xuân

Chờ em đường dương cầm mưa
giọt giọt lá buồn dạ khúc

...Xào xạc lòng tay khuya
Anh về lối dương cầm lạnh

1 comment:

  1. ơ' ờ cũng hay! nhưng mà post truyện vui vẻ lên tẹo đi. hehe

    ReplyDelete