Friday, December 16, 2011

Trà nóng và em ~o)


câu chuyện k dài :) 
~~
Anh rót một cốc nước nóng thật to. Rồi ôm cô vào lòng, ngoài trời vẫn mưa.

- Em không bao giờ chịu đi tất cả, 2 chân đã lạnh cóng thế này

- Từ bé đã như thế. Dù đi tất, chân em vẫn lạnh giá thôi.

- Vậy để anh cả đời này ủ ấm cho em nhé.



Anh vừa nói, vừa dung đôi bàn tay dầy ấm, ôn nhu xoa khắp đôi bàn chân nhỏ bé của cô. Trong mùi mưa buốt giá thàng 12, cơ thể anh tỏa ra mùi hương ấm áp trầm tĩnh như bếp lò, như mùi chăn len phơi nắng.

- Em muốn sự tồn tại của mình giống như cốc nước nóng này. Bình thường có thể chỉ là một cốc nước, nhưng khi cần lại mang đến hơi ấm cho người khác. Khi không được cần đến nữa, lại có thể bốc hơi biến mất như chưa từng tồn tại. Nhẹ nhàng thanh thản.

- Anh sẽ giữ cho cốc nước này luôn ấm. Và em cũng không được phép biến mất.

Cô không nói, chỉ mỉm cười đưa những ngón tay khô mảnh cài vào tóc anh.

Từ radio, chương trình quà tặng âm nhạc vang lên ca khúc "Mưa muốn khóc hãy khóc đi" của cô ca sỹ Trung Quốc- Triệu Vy.

Trong cơn mưa thảm thiết, anh hôn lên gò má lạnh của cô thật chậm.

Cô có một cửa hàng chuyên bán đồ gia dụng. Những ấm nước màu trầm dung để pha trà, những bộ ấm chén tráng men màu xanh dương cô xếp ngay ngăn trên giá gỗ màu cam gụ vừa tầm tay, phía dưới là các loại máy pha cà phê, máy xay cà phê, máy ép... và một ngăn kín đáo, cô lại xếp cả những hộp nhỏ trong suốt đựng hạt giống, khách không thường hỏi, nhưng thấy rồi lại muốn mua một vài giống cây về trồng thử: dã yến thảo, mai địa thảo, mãn đình hồng và nhiều loại cúc.

Khi không có khách, cô ngồi tính toán sổ sách hay làm mấy việc lặt vặt đằng sau chậu cúc pha lê mảnh khảnh nhiều hoa.

Anh chỉ là một kẻ tình cờ, môi còn đang đặt hờ điếu thuốc, vào hàng muốn kiếm một ấm đun nước nhỏ pha trà cho những đêm mất ngủ. Tình cờ gặp cô và tình cờ yêu cô...

Mùa đông đúng là mùa dành cho những đôi tình nhân. Họ thường ngồi tựa vào bức tường tầng thượng khu tập thể hút gió, ánh trăng mùa đông yếu ớt và họ cùng nói về bình yên. Đối với cô, những bức tường loang lổ ẩm mốc đó, lại đẹp hơn bất kỳ quang cảnh nào, vì ở đó, có cô và anh, lần đầu ngồi giữa đêm đông nghe tiếng chuông nhà thờ điểm nửa đêm...

Anh nói, chỉ bên cô, anh mới có bình yên tuyệt đối, anh không còn mất ngủ nữa.

Cha mẹ anh đều bị nghiện, anh nói, từ khi còn nhỏ, anh chưa từng có một đêm ngon giấc. Ngay cả khi anh đã cố đi thật xa, cố vươn xa khỏi những ám ảnh nghẹt thở. Anh cầu xin cô ở bên anh, Anh nói cô hãy là ý nghĩa cuộc đời anh từ nay về sau.

Cô khóc và ôm anh vào lòng. Cô run rẩy hôn anh, truyền hơi ấm từ đôi bàn tay muôn đời giá lạnh của mình. Họ bên nhau, tựa vào nhau.

Một vài món nợ của anh, cô cùng anh trang trải. Chiều chiều cô từ cửa hàng về, tay áo len xắn cao, gấu váy trắng phấp phới, vui vẻ vội vã dọn bữa cơm tối, gọt hoa quả, chờ anh về, cùng nhau pha một ấm trà, khuya đến cùng nghe một vài bài hát trên chương trình quà tặng âm nhạc trước khi thiếp ngủ trong lồng ngực anh.

Nhưng món nợ cứ tiếp tục sinh lãi, ám ảnh đồng tiền không để cho cả hai kịp thở. Chủ nợ dữ dằn giáng cho cô một cái tát trời giáng khi cô cố lao ra che chắn cho anh, cô ngã bật ra phía sau như một bông cúc trắng bị quật trong bão.

Sau lần đó, cô bị ốm, nằm trên giường mi mắt khép hờ, làn môi cong lên khô khốc. Anh ôm lấy cánh tay cô, anh hôn lên mu bàn tay cô. Nụ hôn có vị mặn ướt.

Cô khỏi bệnh và biến mất. Anh hốt hoảng đi tìm cô. Đầu óc ong ong trống rỗng. Anh quay cuồng "Em ở đâu? Em ở đâu??" Cửa hàng của cô khép cửa im ỉm. Anh chạy băng qua những cây cầu anh từng nắm tay cô đi dạo, qua những quán ăn đêm, những hàng sách cũ cô thường ngồi xổm đọc trộm hàng tiếng. Giờ phút này anh mới thấy bấy lâu nay cô vẫn bên anh, nhưng kỳ thực anh chẳng biết cô là ai, bỗng chốc anh như một kẻ thất bại trắng tay.

Cuối cùng, anh gục khóc tuyệt vọng trên tầng thượng khu tập thể. Những bộ quần áo phơi trên sân thượng đã khô cong trong cơn gió mùa đông, rung lên phần phật. Trăng quá tròn và bóng anh quá trơ trọi. Anh chợt cay đắng nghĩ, hóa ra những thứ mông lung, xa xăm như vầng trăng kia lại tồn tại quá đỗi mãnh liệt, mà thứ anh coi là ý nghĩa cả cuộc đời mình, lại có thể dễ dàng biến mất.

Những ngày anh trốn nợ, trốn tránh cả thế giới này, cô lại tìm được anh. Cô đứng trước mặt anh. Những ngón tay khô dài trắng bệch nắm lấy vạt váy xếp nếp. Cô sửa sang mái tóc cho ngay ngắn và mím môi nhìn anh. Mắt anh cay xè. Nhưng hình ảnh đêm trăng cô độc hôm đó lại hiện ra. Trăng sang, đêm lạnh lẽo và người ta thôi tìm nhau.

- Anh chỉ là một kẻ hèn hạ. Em đi đi.

- Dù anh nghĩ thế nào đi nữa thì...

- Em im đi – khóe môi anh cong lên bàng bạc, đôi mày nhíu lại đầy đau đớn. Để cho tôi một mình. Như lúc đó.

Cô trở về căn phòng với bức tường vàng loang lổ. Cô vuốt lại tấm ga giường màu trắng cho phẳng. Cô nhớ lại giọng hát trầm khan của anh một lần nọ

Em đi bỏ lại con đường

Bỏ lại con đường

Bờ xa cỏ dại vô thường nhớ em ra đi

Em đi bỏ lại dặm trường

Ngàn dâu cố quận muôn trùng nhớ thêm

Cô nhìn lại căn bếp đã lạnh, và cô khóc

Anh lao đi như điên. Băng qua công viên. Băng qua cầu. Qua những hiệu sách cũ. Qua những quán ăn đêm. Băng qua cả bầu trời thăm thẳm không trăng sao.

Cô có biết anh lại đi tìm cô.
Cô ngửa mặt nhìn bầu trời hắt lên cửa kính.
Mây cũng đã vỡ tan, nhưng dường như bầu trời lại trong hơn thì phải.

Có thể bạn sẽ nghĩ rằng sau đó chàng trai sẽ hận cô gái, sẽ chẳng còn gì sót lại của tình yêu. Có thể một kết thúc buồn sẽ lấy đi nước mắt của chúng ta, nhưng chẳng phải chúng ta nên cười nhiều hơn khóc sao.


Mà tuổi trẻ thì luôn có quyền làm lại ...

Nếu bạn muốn biết kết thúc, hãy đọc lại đoạn mở đầu. Bởi tình yêu thật sự thì không có kết thúc nào cả
.


Tác giả: Bạch Thanh Trà

3 comments: